Chương 28: Phá xác

Diệp Hoành Vĩ quay đầu lại nhìn Diệp Quốc Thịnh. Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn có thói quen giơ tay về phía Diệp Quốc Thịnh, giơ tay đòi ăn, đòi uống, đòi mặc, đòi tiền... Ngay cả khi đã kết hôn, anh ta cũng vẫn như vậy. Anh ta không biết mình đòi hỏi quá nhiều thứ, luôn cho rằng một người đàn ông già như cha mình cũng ăn uống mặc dùng không hết, anh ta là con trai của cha mình, nên phải được hưởng những thứ đó. Chỉ có một lần anh ta đòi một vạn đồng tiền, Diệp Quốc Thịnh thoáng do dự, anh ta liền viết một giấy nợ cho Diệp Quốc Thịnh.

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ đến Diệp Quốc Thịnh sẽ đòi tiền mình, anh ta thực sự không tin nổi lỗ tai mình, hỏi: "Ba, ba nói gì?"

Diệp Quốc Thịnh sắc mặt nghiêm trọng nói: "Trả lại cho tôi một vạn đồng tiền kia."

Diệp Hoành Vĩ hít một hơi lạnh.

Diệp Quốc Thịnh tức giận nói: "Nếu năm nay không trả, tôi sẽ kiện cậu ra tòa."

Diệp Hoành Vĩ hoàn toàn bị chấn động.

Diệp Quốc Thịnh từ trước đến nay ôn hòa, nhưng khi tức giận, ông lại càng thêm uy lực hơn người thường. Diệp Hoành Vĩ không nói được lời nào, lại thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình, anh ta tức giận nói: "Được, tôi trả lại cho ông! Về sau ông có việc gì thì đừng tìm tôi!"

"Tôi không tìm cậu!" Diệp Quốc Thịnh nói.

"Tốt! Ông đừng hối hận!"

Diệp Hoành Vĩ mặt đỏ bừng, lôi kéo Diệp Ngạn Bác quay người bỏ đi. Bốn đứa trẻ vừa mới đi theo Diệp Ngạn Bác vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện. Giờ phút này Diệp Hoành Vĩ và Diệp Ngạn Bác đều đi rồi, bọn họ cuối cùng cũng có thể nói chuyện.

Để chứng minh mình không phải là đứa trẻ hư, bọn họ nhanh chóng nói hết mọi chuyện cho mọi người nghe, cũng giải thích mình là đứa trẻ ngoan, không có ác ý.

"Là Diệp Ngạn Bác dạy chúng cháu nói vậy, hắn cho chúng cháu ăn kẹo mυ"ŧ."

"Diệp Trì không hề đánh Diệp Ngạn Bác, là Diệp Ngạn Bác bắt chúng cháu hát, mắng Tiểu Trì, sau đó Lục Minh Phóng mới xuống đánh người, đẩy Diệp Ngạn Bác ngã."

"Vâng, Diệp Ngạn Bác về nhà còn tố cáo."

"Tố cáo nói là Diệp Trì đánh, hắn muốn cho ba hắn đánh Diệp Trì."

"Đúng vậy!"

"Diệp Ngạn Bác còn nói là ba hắn nói Diệp Trì là đứa trẻ không ai muốn."

"......"

Những đứa trẻ ở tuổi này không có cái gọi là "quan hệ xã hội" như người lớn, cũng không quan tâm đến "quan hệ xã hội". Trong lòng chúng chỉ có sự thật, vì vậy chỉ cần vài câu là đã kể hết mọi chuyện xảy ra. Sau đó, một đứa trẻ nói lắp nói: "Chúng cháu... chúng cháu không cố ý đánh Diệp Trì."

Bà cụ Lục nghe vậy, cười nói: "Đúng vậy, các con đều là đứa trẻ ngoan, về sau cũng phải làm đứa trẻ ngoan, không được nói dối, biết không?"

Bốn đứa trẻ cùng nhau nói: "Biết ạ."

“Giỏi quá! Đặc biệt giỏi!”

Được Bà cụ Lục khích lệ, bốn đứa trẻ như trút được gánh nặng lại vui vẻ mà đi rồi. Những người qua đường vừa mới biết được chân tướng, đều cảm thấy vừa rồi mình đối với Diệp Trì quá mức hà khắc rồi, trong lòng đều là áy náy không thôi, khô cằn mà nói vài lời an ủi Diệp Quốc Thịnh.

Nhìn về phía Diệp Trì, Diệp Trì hai cánh tay ôm đùi Diệp Quốc Thịnh, khuôn mặt nhỏ béo tròn dựa vào đùi Diệp Quốc Thịnh, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng thật là đáng yêu, những người qua đường càng thêm áy náy.

Ba người già cũng khô cằn mà đáp lời, những người qua đường rời đi, chỉ còn lại Diệp Quốc Thịnh, bà cụ Lục, ông cụ Lục, Lục Minh Phóng cùng Diệp Trì ở cửa nhà bà cụ Lục. Diệp Quốc Thịnh nhìn về phía vợ chồng ông bà Lục nói: “Chú thím bọn nhỏ, gây thêm phiền toái cho hai người, cũng làm hai người chê cười rồi.”

Bà cụ Lục nói: “Lão Diệp, đừng nói như vậy, là Minh Phóng nhà chúng tôi ra tay trước, bằng không cũng sẽ không oan uổng Diệp Trì.”

“Minh Phóng cũng là vì Diệp Trì.”

“Đó là Diệp Trì đủ tốt, nếu không tốt Minh Phóng sẽ không giúp đỡ.” Bà cụ Lục cười nói: “Hơn ba năm rồi tôi không nghe Minh Phóng nói nhiều như vậy.”

Ba người già nói chuyện, cũng không có nói ra cái nguyên cớ, cuối cùng cùng nhau nhìn hai đứa nhỏ, trước nhìn Lục Minh Phóng, khuôn mặt nhỏ Lục Minh Phóng như cũ lạnh băng, cậu bé trải qua “sóng to gió lớn”, căn bản là không để bụng Diệp Ngạn Bác Diệp Hoành Vĩ tiến đến tìm ngược.

Nhưng Diệp Trì không giống, Diệp Trì tuy rằng từng bị người lên án, nhưng chưa từng có giống hôm nay, một người lớn dẫn theo năm đứa trẻ lại đây tìm cậu tính sổ, còn oan uổng cậu, lúc ấy cậu sợ hãi cực kỳ, chỉ có Lục Minh Phóng đứng ra che chở cậu, người lớn vây xem đều nói cậu sai, cậu đều nghe được.

Tiếp theo ông nội, ông Lục cùng bà Lục đều tới, đều che chở cậu, đặc biệt là ông nội cậu theo lý cố gắng mà bảo vệ cậu, còn cùng bác cả cãi nhau, chưa từng có người đối với cậu tốt như vậy.

Trước kia bà ngoại oan uổng cậu mắng cậu, mẹ đều không có như vậy nói giúp cậu, còn bảo bác cả xin lỗi, chỉ có ông nội, chỉ có ông nội đối cậu tốt như vậy, cậu vừa rồi sợ hãi cùng ủy khuất rốt cuộc tìm được chỗ dựa, ôm chân Diệp Quốc Thịnh, khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng mà cọ quần Diệp Quốc Thịnh.

Bà cụ Lục ôn thanh hỏi: “Diệp Trì, làm sao vậy?”

Ông cụ Lục cùng Lục Minh Phóng cũng nhìn về phía Diệp Trì.

Diệp Trì còn dùng khuôn mặt nhỏ cọ quần Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Quốc Thịnh cúi đầu gọi: “Diệp Trì.”

Diệp Trì mang theo tiếng khóc nức nở mà ừ một tiếng.

Diệp Quốc Thịnh nghe có chỗ không thích hợp, gỡ tay Diệp Trì, chậm rãi ngồi xổm xuống, còn chưa vuốt khuôn mặt nhỏ của cậu, cánh tay nhỏ của Diệp Trì đã một phen ôm cổ Diệp Quốc Thịnh, khuôn mặt nhỏ chôn ở cổ Diệp Quốc Thịnh ô ô ô mà nhỏ giọng khóc, giống động vật nhỏ.

Diệp Quốc Thịnh lập tức hiểu được, Diệp Trì là bị ủy khuất, vuốt ve gáy Diệp Trì nói: “Không có việc gì, không có việc gì, về sau ai còn dám khi dễ Diệp Trì nhà chúng ta, ông nội đều không thuận theo! Diệp Trì tốt nhất, được rồi, được rồi, không khóc.”

Diệp Trì nói: "Không được khi dễ ông nội, ai khi dễ ông nội cháu sẽ đánh hắn. Khi cháu lớn lên, cháu sẽ đánh chết bọn họ! Không ai được phép khi dễ ông nội của cháu!"

Diệp Quốc Thịnh cười ha ha, trong lòng thật sự ngọt như mật.

Bà cụ Lục và ông cụ Lục cũng cười theo.

Lục Minh Phóng nhấp nhấp miệng.

Diệp Quốc Thịnh ôm Diệp Trì nói: "Thôi nào, đừng khóc, đừng khóc, nhìn xem Phóng ca đang nhìn cháu kìa."

Phóng ca?

Diệp Trì dựa vào cổ Diệp Quốc Thịnh, nghiêng đầu một chút, liếc trộm Lục Minh Phóng một cái, vội vàng dùng tay nhỏ lau khô nước mắt, đứng thẳng người, nói với Lục Minh Phóng bên cạnh: "Phóng ca, tớ không có khóc!"

Lục Minh Phóng vươn tay nhỏ, lau sạch nước mắt ở khóe mắt Diệp Trì, không nói một lời.

Diệp Trì tiếp tục nói: "Tớ sau này cũng sẽ không khóc nữa."

"Ừm."

"Cháu là nam tử hán, cháu sau này sẽ phó mọi người."

"Bảo vệ." Lục Minh Phóng sửa lại từ "phó" của Diệp Trì.

"Ừm, tớ sau này sẽ bảo vệ mọi người."

"Ừm." Lục Minh Phóng gật đầu.

Diệp Trì sợ người khác không tin, quay sang nói với Bà cụ Lục và ông cụ Lục: "Ông bà Lục, cháu không có khóc."

Bà cụ Lục và ông cụ Lục đồng thanh nói: "Đúng!"

Diệp Trì lúc này thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như trong lòng cũng không có cảm xúc tiêu cực nào, giơ tay lau nước mắt, quay đầu nhìn về phía Lục Minh Phóng, hì hì cười với cậu bé, Lục Minh Phóng cũng cười.

Diệp Trì lập tức chỉ vào Lục Minh Phóng, quay sang nói với bà cụ Lục và ông cụ Lục: "Bà Lục, ông Lục, mọi người xem, Phóng ca lại cười, lại cười."

Lục Minh Phóng nháy mắt, nụ cười tắt ngúm.

Diệp Trì quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Minh Phóng, nói một câu: "Phóng ca cậu lại không cười."

Lục Minh Phóng: "..."

Ba người già lúc này cười ha ha.

Thấy người lớn cười, Diệp Trì cũng cười theo.

Lục Minh Phóng vẫn khinh thường mà quay khuôn mặt nhỏ sang một bên, nhưng lần này không tức giận nữa, mà là cái miệng nhỏ không tự giác nhấp nhấp, không để ý đến ba người lớn.

Diệp Quốc Thịnh dần dần thu lại nụ cười, nói với Bà cụ Lục và ông cụ Lục: "Chú thím bọn nhỏ, giờ đã trưa rồi, chúng ta không quấy rầy mọi người nữa."

Bà cụ Lục vội vàng giữ lại: “Giữa trưa ở chỗ này ăn cơm.”

"Bữa trưa tôi đã nấu xong rồi, là đến gọi Diệp Trì ăn cơm."

"Nhanh thế sao, tôi vừa rồi còn qua nhà bên kia nói chuyện phiếm."

"Ừm, nếu không để Minh Phóng sang nhà tôi ăn cơm đi."

"Không được, lần sau đi." Bà cụ Lục tính toán giữa trưa cho Lục Minh Phóng làm phụ đạo tâm lý.

Diệp Quốc Thịnh đại khái hiểu rõ, cũng không có miễn cưỡng, gật đầu nói: "Vậy được, tôi cùng Diệp Trì đi trở về."

Bà cụ Lục chần chờ một chút hỏi: "Lão Diệp, vậy chuyện Hoành Vĩ nhà anh..."

"Không có việc gì, tôi là cha hắn, tôi hiểu rõ hắn."

"Anh cũng đừng quá thương tâm."

"Không thương tâm." Diệp Quốc Thịnh nói: "Đã nhiều năm như vậy, tôi đã sớm không thương tâm, tôi hôm nay cảm thấy thực nhẹ nhàng, về sau tôi dẫn theo Diệp Trì sinh hoạt thật tốt."

"Diệp Trì đứa nhỏ này lớn lên khẳng định là cái tiền đồ."

"Cái gì tiền đồ hay không tiền đồ, khỏe mạnh vui sướиɠ trưởng thành thì tốt rồi." Diệp Quốc Thịnh thật tình hy vọng Diệp Trì khỏe mạnh vui sướиɠ, không giống ba và bác cả cậu là được.

Bà cụ Lục cười đồng ý.

Diệp Quốc Thịnh nói: "Vậy mọi người làm việc đi, chúng tôi liền về nhà."

"À được."

Diệp Trì quay đầu lại cùng Bà cụ Lục, ông cụ Lục, Lục Minh Phóng vẫy tay nhỏ nói hẹn gặp lại, sau đó dắt tay Diệp Quốc Thịnh đi ra sân Lục gia, vừa đi đến trên đường lớn, liền thấy được Đại Hắc ở ven đường chờ đợi.

Đại Hắc vừa thấy Diệp Trì, lập tức đứng lên, cái đuôi ngắn nhỏ màu đen liền vẫy không ngừng.

"Đại Hắc!" Diệp Trì vui vẻ mà gọi.

"Uông!" Đại Hắc kêu.

"Đại Hắc!" Diệp Trì nhào qua, đem Đại Hắc ôm vào trong ngực, quay đầu vui vẻ mà cùng Diệp Quốc Thịnh nói: "Ông nội, vừa rồi chúng cháu đánh nhau, Đại Hắc giúp cháu, giúp cháu cắn quần Diệp Ngạn Bác."

Diệp Quốc Thịnh cười nói: "Phải không? Đại Hắc hiện tại bản lĩnh thật lớn!"

"Đúng vậy, ông nội, Đại Hắc siêu giỏi siêu giỏi!"

"Đúng vậy, siêu giỏi!" Diệp Quốc Thịnh nhìn khuôn mặt nhỏ Diệp Trì vui vẻ, cong cong mặt mày, tâm tình cũng tốt theo.

Diệp Trì duỗi tay vuốt ve đầu Đại Hắc, Đại Hắc thoải mái mà ghé vào trong lòng ngực Diệp Trì, nhẹ nhàng mà vẫy cái đuôi, mãi cho đến khi vào trong nhà, Diệp Trì mới buông Đại Hắc ra, vừa buông Đại Hắc liền chạy đến trước ổ gà kêu gâu gâu không ngừng.

Diệp Trì kêu: "Đại Hắc, ra đây! Ông nội không cho mày vào ổ gà!"

Đại Hắc không có đi vào, ở trước mành ổ gà kêu không ngừng.

“Mày kêu cái gì nha?” Diệp Trì tò mò mà chui vào ổ gà, bất quá hai giây, vui vẻ chạy ra, lớn tiếng gọi: “Ông nội! Gà nhỏ nhà ta phá xác!”