Chương 42

Đoàn người Chu Mộc lái xe đưa con đến trường xong liền quay trở về mỏ than, để lại người già, phụ nữ trong gia đình ở lại làm thủ tục nhập học giúp các con.

Người nhà Chu Mộc đưa Chi Chi tập trung là lão tú tài.

Quặng than Bình Khẩu chỉ mới bắt đầu, việc phải làm còn rất nhiều, vấn đề an toàn, lắp đặt máy móc, lấy than, xử lý ô nhiễm, tuyển dụng nhân viên… Chu Mộc đều phải mày mò làm.

Lão tú tài ăn mặc rõ là phô trương. Ông bình thường vốn là người thích sạch sẽ, thỉnh thoảng sẽ lại móc chiếc lược trong túi áo ra chải chải mái tóc bạc của mình. Hôm nay ông lại còn quá đà hơn mà vuốt hết tóc về phía sau.

Ông mặc một cái áo choàng tơ tằm ngắn màu đen, bên dưới phối với cái quần ống chẽn màu đen, đôi giày da màu đen mà lúc trước ông bắt Chu Mộc làm cho hôm nay cũng được dùng đến. Trên mắt ông còn đeo cái kính gọng vàng, rõ ràng mắt không hề có vấn đề gì, chỉ vì muốn làm đẹp mà thôi.

Nếu như không nhìn chân, chỉ nhìn nửa thân trên đang ngồi trên ghế, chắc chắn nhìn ông còn giống hiệu trưởng hơn cả hiệu trưởng trường tiểu học nữa.

Đến trường học, Chu Mộc đem chiếc xe lăn để trong khoang đầu xe tải xuống, sau đó ôm lão tú tài từ trên xe đặt xuống chiếc xe lăn, lão tú tài còn căng thẳng ồn ào: “Nhẹ chút, đừng làm nhăn nhúm quần áo của tôi.”

1

Tiểu Chi Chi hôm nay mặc một chiếc váy mới màu trắng, nheo mắt cười nhìn ông nội làm nũng.

Lão tú tài quả thực rất căng thẳng, từ lúc quay lại thôn Bình Khẩu mấy chục năm về trước, ông cũng chưa từng ra ngoài, cả đêm qua ông gần như không thể ngủ được chút nào.

Trấn trên tựa hồ không thay đổi nhiều, mọi thứ trông vẫn giống hệt vài chục năm trước khi ông về thôn, một con đường, cùng các cửa tiệm nhỏ hai bên, tất cả trông vẫn tối tăm.

“Ông ơi, nhanh lên một chút, chúng ta phải đi nhận sách rồi.” Thằng béo Vương Tam Bình nóng lòng muốn đi vào xem trường học mới nhưng mà ông nội của Tiểu Chi Chi vẫn còn đứng ngẩn ra trước cổng trường, làm nó nhịn không được phải thúc giục.



Lúc này lão tú tài mới định thần lại, cười nói: “Được rồi, chúng ta đi vào nhận sách, lát nữa nếu sách mấy đứa quá nặng có thể đặt trên ghế của ông, ông sẽ cất giúp các con.”

Bà nội Lý Tuyết Hoa của Vương Tam Bình bị dọa giật thót, lão tú tài trở nên dễ nói chuyện như vậy từ khi nào vậy. Quả nhiên là về già được hưởng phúc, nhìn quần áo ông ta đang mặc trên người xem, đều là đồ mới.

“Không cần đâu, bọn cháu cũng khoẻ lắm, còn có thể giúp Chi Chi cầm sách đấy.” Vương Tam Bình cười hì hì nói.

“Ông ơi, cháu có thể giúp Chi Chi cầm sách ạ.”

“Cháu, cháu cũng làm được.”

Những đứa trẻ khác cũng tranh nhau hùa theo.

Quá trình nhập học của trường tiểu học rất đơn giản, giao tiền lấy sách là xong.

Đám người bọn họ xuất hiện phong cách như vậy nên cực kỳ thu hút người khác, đặc biệt là Tiểu Chi Chi, cô bé nhìn xinh đẹp giống hệt búp bê trong tạp chí, cả trường Tiểu học Lục Phong, mọi người cũng chẳng tìm được cô bé nào xinh hơn cô bé của thôn mình hết.

Lý Kim Tiền học lớp ba dựa tay vào lan can tầng hai, vui vẻ khoe khoang với bạn học bên cạnh: “Nhìn thấy chưa, cô bé xinh nhất chỗ kia chính là ngôi sao may mắn của làng tớ, tớ còn được ăn kẹo cô ấy cho nữa cơ.”

Bọn nhóc học lớp ba, bình thường đều học tại tầng một nhưng vì sắp lên lớp bốn nên mới học tại tầng hai. Mà lớp bọn nhóc còn có Lưu Sơn Quy cực kỳ lợi hại, bố cậu ta là sở trưởng Sở Cảnh sát, hồi năm nhất cậu ta đã chạy đến tầng hai để đánh nhau với năm bốn rồi.

Lưu Sơn Quy đánh rất hung hãn, bố cậu ta cũng không vừa, ở trường tiểu học này cậu ta cũng được coi như bá vương rồi.

Lúc này cậu ta nhìn theo hướng Lý Kim Tiền chỉ, liền thấy một cô bé đang đứng dưới tán cây cạnh sân thể dục. Tay cô bé bưng một ly nước, đưa cho ông lão đang ngồi xe lăn bên cạnh, cô bé bỗng ngẩng đầu, trên mặt hơi hé nụ cười, ánh nắng buổi sớm vừa lúc xuyên qua tán lá, rọi chiếu lên gương mặt, trong phút chốc cả gương mặt cô bé như bừng lên nét dịu dàng.