Chương 34

Nhưng thấy đoàn người này muốn tham quan nhà trẻ, Vương Đại Phú cảm thấy kì lạ. Còn nhớ rằng lần trước vị lãnh đạo của Bộ Giáo dục nói muốn tham quan nhà trẻ, nhưng lại chạy còn nhanh hơn cả chó trong thôn, hắn ta tử tế khuyên nhủ: “Thưa lãnh đạo, nhà trẻ này thật sự không có gì để tham quan cả, tổng cộng cũng chỉ có bảy, tám học sinh.”

Lại không ngờ tới, hắn ta có tâm như vậy, vị lãnh đạo Cục Điện lực này lại không hề để ý. Thư kí của trưởng khoa Ngô đang đứng bên cạnh lúc này liền mở miệng đáp: “Bảy, tám học sinh thì cũng là học sinh, không thể vì thế mà lơ là vấn đề an toàn khi sử dụng điện được, có tin chúng tôi sẽ cắt điện của thôn các người hay không.”

Vương Đại Phú không dưng lại bị dạy dỗ như thế, vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ là hắn ta tiếp đón cũng nhiều lãnh đạo rồi, nếu như ban đầu bị mắng một câu thì liền lo lắng sợ hãi cả tháng, giờ thì quen rồi, trong lòng còn oán thầm: “Còn không phải do đã để ý tới mỏ than của thôn ta hay sao, làm bộ bảy hay tám cái gì nữa!”

“Trưởng thôn cứ đi làm việc của mình trước đi. Chúng tôi sẽ đi xem tình hình sử dụng điện trước.” Trưởng khoa Ngô kia đáp.

1

Vương Đại Phú thấy vị trưởng khoa họ Ngô kia không muốn mình đi cùng thì cũng không muốn tiếp đón, vậy đi mà xem tình hình dùng điện đi...

Nhóm người của Ngô Tự Cường đi theo vị trí nhà trẻ đã được chỉ từ trước.



Hôm qua tên béo Vương Tam Bình nói muốn mang dao bổ củi tới, Vương Thúy Thúy cũng kêu người mang con dao lại, tên nhóc mới sớm ra đã đến trường học để khoe rồi.

Lý Hướng Tiến cũng đem theo cái liềm gặt lúa trong nhà, Vương Mỹ Châu có bố là người chuyên giết thịt cũng mang theo con dao giết lợn. Lý Tiểu Sơn cầm theo cả mã tấu ở trong nhà đi.

5

Buổi sáng Lý Hồ dậy muộn không tìm thấy dao trong nhà đâu, tiện tay cầm theo cái búa, xấu hổ đứng trong phòng học.

Vương Tiểu Xuân cũng cảm thấy xấu hổ, cậu bé không mang dao mà cầm theo cây côn nhọn dùng để gọt vỏ cây của nhà mình.



Hôm nay bọn trẻ đã được quy định rồi, mỗi người đem dao từ nhà tới nhà trẻ. Phụ huynh còn tưởng nhà trẻ có tiết lao động rất quan trọng, nên cũng chẳng để ý.

Lý Hữu Mai sáng hôm ấy cảm thấy bụng dạ không được thoải mái, liền dặn cả lớp không được đi lung tung, sau đó cùng mẹ chồng đi khám bác sĩ.

Nhà trẻ lại trở thành thiên đường của đám trẻ con.

Tiểu Chi Chi lấy quà mình mới được tặng ra, một đám trẻ ngưỡng mộ vây xung quanh để xem.

“Chi Chi, dao của chị thật là đẹp, nhưng dao của em còn to hơn, có thể dùng để bổ củi.” Vương Tam Bình nhìn chằm chằm vào mười hai con dao của Tiểu Chi Chi một cách thèm muốn, lại có chút không phục nói.

“Con dao thái rau của tớ cũng có thể.” Vương Thúy Thúy là kẻ phụ họa cho Vương Tam Bình, cũng nói hùa theo.

“Cái liềm của tớ cũng có thể gặt được lúa.” Lý Hướng Tiến giơ cái liềm của mình lên, nhìn bề mặt loang lổ rỉ sét của nó, chán nản đáp.

Bọn trẻ không quan tâm tới lời của cô giáo, nói một hồi liền cầm dao khua chân múa tay. Phòng học lóe lên ánh dao làm cho Nhị Hổ và Tiểu Hoa đang nằm ngoan ngoãn trong góc cũng phải tránh đi để khỏi bị thương.

Ngụy trang thành lãnh đạo của Cục Điện lực, Ngô Tự Cường cùng đồng bọn rất nhanh đã đi đến nhà trẻ.

Không ngờ trên đường đi lại chẳng có ai cản đường, thật sự quá dễ dàng. Cẩu Tam cười nói: “Anh Cường, thế mà có người nói dân ở thôn Bình Khẩu hung hãn lắm, nhìn thấy chúng ta liền ngoan ngoãn nhường đường. Chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, lát nữa hãy xem em đây, một mình em vào bắt con bé kia rồi sẽ ra.”

Cẩu Tam ở trong đám người này thuộc dạng đầu óc không nhanh nhạy, nhưng được cái vô cùng thô bạo. Thế nên Ngô Tự Cường rất thích đưa hắn ta đi cùng, có thể vô tư bắt nạt, lại có thể yên tâm sai khiến hắn.

Nghe thấy Cẩu Tam tự xung phong nhận việc, Ngô Tự Cường cười đáp: “Được, vậy chúng tao ở ngoài canh chừng cho chú mày, chú mày vào đánh hôn mê con bé kia rồi đem ra ngoài đỡ cho nó khóc khiến người lớn để ý đến.”