Chương 2: Con rắn này khá xinh đẹp

Trái tim đang lơ lửng của Điền Ngọc Lan lúc này mới rơi xuống đất, nàng nhanh chóng lại nhẹ nhàng bôi thảo dược cho đại bạch xà, lại nhìn chằm chằm con rắn kia, bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, sợ quay lưng với nó nó sẽ thừa dịp mình không để ý liền chạy tới cắn chết mình.

Sau khi lui ra ngoài năm thước, Điền Ngọc Lan lại giống như con cua đi ngang đến chỗ dã lang đã chết, cứ như vậy lấy chính diện đối diện với bạch xà, bắt đầu xử lý thịt dã lang.

Nàng nghe nói lông sói có thể giữ ấm, Điền Ngọc Lan lớn như vậy cũng chỉ gϊếŧ gà, đây là lần đầu tiên nàng gϊếŧ sói, phương pháp xử lý xác sói này hẳn là không khác gì chó đâu nhỉ?

Lúc Điền Ngọc Lan còn nhỏ, cha nàng mang theo nàng đến nhà thôn trưởng khám bệnh cho nhi tử của hắn, Điền Ngọc Lan cũng đi theo thấy thôn trưởng xử lý một con chó già đã chết, thuận tiện nàng cùng cha nàng còn cọ một bữa cơm.

Nghĩ tới đây, Điền Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn bạch xà, bề ngoài toàn thân tuyết trắng còn lấp lánh rất đẹp, chính là có một số chỗ miệng vết thương rất doạ người.

Điền Ngọc Lan vẫn dùng phương thức đi bộ như cua vừa rồi đi vào phòng bếp cầm một chậu nước lớn, trở lại bên cạnh dã lang, thấy bạch xà kia vẫn là bất động cuộn ở chỗ đó, chậm rãi cảnh giác của Điền Ngọc Lan cũng bắt đầu biến mất, nhưng vẫn không dám dựa vào bạch xà quá gần, nàng đặt sói ở trong chậu nước bắt đầu dùng đao lột da, chỉ là tiểu cô nương lần đầu tiên làm loại công việc này, quá trình không chỉ mệt mà còn chậm, giày vò một canh giờ mới có thể lột da sói.

Nàng mệt mỏi ngồi trên mặt đất thở dốc, quả thực không muốn nhúc nhích nữa, nhưng nhìn đống thịt trong chậu, Điền Ngọc Lan vẫn nhịn không được nuốt nước miếng, lần gần nhất nàng ăn thịt đã là lúc mười tuổi.

Điền Ngọc Lan cắn cắn môi, tiếp tục cố gắng.

Nàng chém nhiều nhát vào người con sói, lấy máu ra, đổ máu ra rồi khiêng con sói vào cái nồi lớn trong nhà.

Muốn hỏi gia cảnh nhà Điền Ngọc Lan thế nào, cha nàng là đại phu duy nhất trong thôn, tất nhiên là không quá kém, chỉ riêng cái nồi sắt lớn này, trong thôn không có mấy nhà có.

Nàng bỏ sói vào trong nồi rót nước, mãi đến khi nước ngập cả con sói, Điền Ngọc Lan mới bắt đầu đốt củi, nàng nhớ rõ trước kia khi làm thịt gà cũng như vậy, con sói này hẳn là cũng vậy chứ?

Cuối thu trời chậm rãi trở nên lạnh lẽo, rất nhanh đã mùa đông, thịt này cũng sẽ không dễ dàng bị hỏng, chờ tách toàn bộ bọt máu ra, nàng sẽ thái thành từng miếng làm thành thịt khô, như vậy sẽ để được lâu hơn.

Điền Ngọc Lan nhàm chán canh giữ củi, chờ trên nắp nồi bắt đầu bốc hơi nóng, nàng mới đứng lên, nhấc nắp nồi lên, dùng muôi lớn vớt ra bọt máu, trong nhà không có dụng cụ khác, nàng chỉ có thể chờ nước nguội rồi lấy con sói kia ra.

Thừa dịp này, Điền Ngọc Lan lại chạy đến kho ở hậu viện, lấy ra mấy củ khoai tây, lại từ trong giỏ lấy mấy nhánh rau dại thiếu chút nữa làm mình mất mạng, chờ nước lạnh, Điền Ngọc Lan kéo con sói đã nấu chín kia ra, bắt đầu cắt miếng.

Lực chú ý của nàng đều đặt ở trên con dao, hoàn toàn không chú ý bạch xà vốn còn đang ở trên chăn mình đã bò vào phòng bếp, cho đến khi tay trái bị thứ hơi lạnh lại rất trơn trượt cọ tới, nàng cả kinh rụt tay kia vào trong ngực mình.

"A!!" Điền Ngọc Lan kinh hô một tiếng, chỉ thấy bạch xà kia hướng về phía thịt đùi sói vừa mới được Điền Ngọc Lan cắt xong, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà ngấu nghiến, sau đó chậm rãi dùng cơ vòng đẩy vào trong bụng mình.

Điền Ngọc Lan bị nó dọa đến mức thái đao cũng không cầm vững mà rơi xuống đất, lại trở về trạng thái lúc trước gặp phải sói hoang, bị dọa đến không thể động đậy.

Thẳng đến khi Bạch Xà ăn xong cả cái chân sói, thân thể mảnh khảnh của nó đang in ra chân sói cực lớn, bên trong mềm dẻo đẩy cái chân sói lớn hơn nó từng chút chậm rãi vào chỗ sâu hơn.

Điền Ngọc Lan đều có thể rõ ràng nhìn thấy thịt đùi sói giống như lảo đảo chậm rãi di động trong thân thể bạch xà.

Bạch xà ăn xong miếng thịt sói kia, lại quay đầu nhìn về phía Điền Ngọc Lan.

Dọa nàng lại thét lên một tiếng thét chói tai, trên mặt nước mắt tung hoành, điềm đạm đáng thương.

Bạch xà nhìn nàng một cái, liền kéo thân thể quỷ dị bò ra khỏi phòng bếp.

Có vẻ như con bạch xà có bản tính con người.

Điền Ngọc Lan vỗ vỗ l*иg ngực kinh hồn chưa định của mình, nhìn con sói thiếu đi một khối thịt lớn, trong lòng yên lặng than thở một tiếng.

Không có cách nào, ăn thịt sói còn hơn ăn thịt mình.

Điền Ngọc Lan rửa sạch con dao rớt trên mặt đất, sau đó lại bắt đầu băm thịt sói.

Nàng cắt phần lớn thịt thành dải để làm thịt khô, phần còn lại, nàng dùng khoai tây cắt thành miếng trộn với mấy nắm rau dại nấu trong nồi.

Chờ đến khi thịt sói ra khỏi nồi, nước miếng thèm ăn của nàng đều chảy hết ra, đây chính là lần đầu tiên nàng ăn thịt sau nhiều năm như vậy, tuy rằng thịt sói có chút tanh, nhưng vẫn làm cho Điền Ngọc Lan rất thỏa mãn.

Nàng không quản tốt miệng mình, ăn nồi thịt sói này hết một nửa, cuối cùng bụng thật sự không ăn thêm nổi mới ngừng miệng.

Điền Ngọc Lan nằm trên ghế dài của cha nàng trước kia, trong lòng nhìn vật nhớ người, khó tránh khỏi khổ sở, cuối cùng nàng thu thập tốt cảm xúc của mình, lúc vừa muốn đi ngủ, liền nhìn thấy bạch xà trên chăn cuộn mình lại, trong lòng lộp bộp một chút, may mà không trực tiếp nằm lên như bình thường.

Con bạch xà kia nằm ở đó, Điền Ngọc Lan cũng không có lá gan đuổi nó đi, con sói hoang kia còn bị nó quấn chết, tự mình đi chọc giận nó không phải là tìm chết sao?

Không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể đi vào phòng cha nàng ngủ, may mắn trong nhà có hai nhân khẩu. Điền Ngọc Lan đến phòng cha nàng, đóng chặt cửa lại, suy nghĩ một chút lại đẩy bàn qua chặn cửa, nhìn cửa phòng vững chắc, Điền Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, nằm ở trên giường không biết bởi vì bụng quá no hay là lo lắng sợ hãi, vẫn không ngủ được, cứ như vậy mãi cho đến nửa đêm nàng mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.