Chương 1: Cứu một con bạch xà

"Khụ khụ.... Con gái, con đến đây." Thanh âm già nua vang lên, Điền Ngọc Lan bưng thuốc đặt ở trên bàn bên cạnh cha nàng: "Cha, uống thuốc trước đi."

Lão nhân lắc đầu: "Aiz, thân thể này của ta ta còn không rõ ràng sao? Chỉ là ta không yên lòng nhất là con." Nói đến đây, lão nhân lại thở dài.

"Cha, nói gì xui xẻo? Cơ thể của cha sẽ khoẻ!" Điền Ngọc Lan cố nén bi thương trong lòng, an ủi cha nàng.

"Nữ nhi, đừng nói những thứ này, con có biết vì sao phụ thân thu lưu nam nhân đoản mệnh kia không?"

Điền Ngọc Lan lắc đầu: "Vì sao, cha?"

Cha Ngọc Lan cảm khái nói: "Năm đó khi mẹ con sinh con chảy máu nặng, để lại hai chúng ta rồi đi. Mặc dù phía dưới con có thứ của một nam nhân, nhưng ta luôn coi con là khuê nữ. Nhưng con cũng biết rõ nam đại đương hôn nữ đại đương gả, thân thể này của con nhất định là không thể lập gia đình. Nhưng nếu không lập gia đình thì không phải sẽ bị người trong thôn soi mói sao? Cha muốn con kết hôn với nam nhân sắp chết kia, sức khỏe của hắn cũng không thích hợp hành phòng, nếu hắn muốn chạm vào con, con cũng đừng để hắn đυ.ng vào, tên bệnh kia đánh không lại con! Hắn chết con cũng không cần tái giá, tuy rằng làm quả phụ, nhưng cũng có thể bảo vệ con."

"Cha..." Điền Ngọc Lan rơi lệ, giơ tay lên dùng tay áo lau mắt: "Con đã biết."

Cha Ngọc Lan là đại phu duy nhất trong thôn, ngày cưới điền Ngọc Lan cũng mời không ít người tới uống rượu mừng, một hồi hôn sự cũng không tính là tệ.

Hắn dạy cho Điền Ngọc Lan bản lĩnh khám bệnh, lại không muốn nàng tiếp tục làm y, bởi vì thân thể nàng vẫn là ít tiếp xúc với người ngoài mới tốt, y thuật này nếu về sau mình bị bệnh thì tự xem cho mình một chút là được rồi.

Hôn sự này diễn ra không lâu, ngay sau đó chính là tang sự của cha Ngọc Lan và nam nhân của nàng, lúc này toàn bộ người trong thôn đều truyền tai nhau Điền Ngọc Lan là thiên sát cô tinh, từ nay về sau, người trong thôn thấy nàng đều là tránh đi cũng không dám cùng nàng nói chuyện, sợ về nhà không lâu liền nhắm mắt xuôi tay.

Điền Ngọc Lan dùng tiền làm tang sự cho cha nàng và trượng phu trên danh nghĩa xong, liên tiếp mấy ngày đều đóng cửa ở nhà, thật vất vả mới thoát khỏi tâm tình bi thương mất đi thân nhân, muốn lên núi hái chút rau dại trở về nấu ăn, nhưng ai ngờ lại gặp phải một con sói hoang.

Nói cho cùng vận khí của nàng thật sự kém, mấy chục năm nay trên đỉnh núi đều không có sói, hôm nay vậy mà lại nhắm vào nàng.

Thân thể Điền Ngọc Lan run rẩy giống như lục lạc, ngã ngồi trên mặt đất động cũng không động được, chỉ khi nàng tâm hy vọng dã lang lập tức cắn chết nàng, đừng để nàng chết quá thống khổ, một con bạch xà to như bàn tay phi ra quấn lấy sói hoang, cuối cùng siết chết con sói kia, nhưng bạch xà cũng bị trọng thương.

Điền Ngọc Lan nhìn bạch xà đang hấp hối trên mặt đất, do dự trong chốc lát vẫn là dùng tay nhẹ nhàng cuốn nó thành một đoàn đặt vào trong giỏ phía sau, lại nhìn sói hoang đã chết, nghĩ thầm đây cũng là thịt nha, vì thế nàng liền cõng theo bạch xà, kéo sói hoang đã chết về sân nhà mình.

Lúc này, Điền Ngọc Lan còn không biết, đại bạch xà mình mang về không chỉ đơn giản là xà.

Con rắn này còn rất đẹp. Sau khi Điền Ngọc Lan mang dã lang cùng bạch xà trở về, cả người đều đau nhức, ngay cả cánh tay cũng run rẩy, có điều nàng cũng không kịp nghỉ ngơi, liền từ trong phòng cha nàng lấy ra chút dược thảo, đến cứu trị ân xà cứu mạng của nàng.

Cũng không biết còn sống hay không, Điền Ngọc Lan nghiền nát dược liệu bôi lên vết thương trên người bạch xà, có một chỗ vết thương rất lớn, bị sói cắn xuống một miếng thịt.

Nếu là cắn trên người mình, phỏng chừng nàng không chết cũng phải ngất đi.

"A!" Điền Ngọc Lan vốn đang tập trung bôi thuốc ở vết thương kia, bạch xà đang nằm yên tiếp nhận bỗng nhiên động đậy, dọa nàng sợ hãi kêu lên.

"Dọa chết ta!" Nàng vỗ vỗ trái tim nhỏ kinh hồn chưa định, nhìn bạch xà kia chỉ là đang ngọ nguậy cũng không nhìn về phía mình, Điền Ngọc Lan lá gan lớn tiếp tục bôi thuốc, nàng vừa sờ lên một chút, đại bạch xà kia liền quay đầu nhìn chằm chằm nàng, trong miệng phun ra xà tín tử, chỉ chốc lát sau lại quay đầu trở về.