Chương 45: Tra Hỏi Vô Dụng

Tiểu Hắc chột dạ lắc lắc đầu.

Nó đi bắt gà rừng, nó không biết gì hết!

Tuy rằng nó nhìn thấy số nhân sâm và linh chi ở nhà tiểu tỷ tỷ có hơi quen mắt.

Phong Niệm Trần thấy phản ứng này của Tiểu Hắc thì cảm thấy hơi kỳ lạ: “Không phải con quỷ thèm ăn ngươi ăn vụng nhân sâm và linh chi của ta đấy chứ?”

Phong Niệm Trần nắm lấy đầu chim ưng, Tiểu Hắc dùng sức vùng vẫy khỏi tay hắn, hoảng sợ lắc lắc đầu.

Hắn thò lại gần ngửi ngửi: Mùi thơm của thịt! Không có mùi của nhân sâm và linh chi.

Vừa ngửi cũng cảm thấy ăn rất ngon! “Ngươi ăn thịt hả? Ăn thịt ở đâu? Sao lại thơm như thế? Thập Thất, huynh dẫn chúng nó đi ăn đồ ngon à? Sao có thể không dắt tôi theo chứ!”

Nạp Lan Cẩn Niên đi vào trong nhà, nghe xong thì nhàn nhạt đáp lại một câu: “Đồ trên núi đều là đồ không có chủ, ai đào được thì là của người đó, sao lại xem như của huynh?”

Nói xong lập tức đi vào.

Phong Niệm Trần: “...........”

Hắn nhìn trúng trước, hơn nữa còn bảo Đại Hôi giữ, sao lại không phải là của hắn!!!

Chờ đã, người này vẫn chưa nói cho hắn là người này bỏ rơi hắn để đến chỗ nào ăn thịt!



Phong Niệm Trần giữ cái đầu chim ưng, dùng một tay ném Tiểu Hắc lên trên bàn, xốc một quyển sách trên bìa không có chữ: “Mau nói, các ngươi đi ăn thịt ở đâu?”

Cuối cùng Tiểu Hắc dùng móng vuốt chỉ ra một câu: Nhà tiểu tỷ tỷ.

Vẻ mặt Phong Niệm Trần mờ mịt: “Nhà tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ nào?”

Tiểu Hắc không để ý đến hắn nữa, vỗ vỗ cánh, nhanh chóng bay đi.

Nó muốn đi bắt gà rừng, tối nay ăn!

Nạp Lan Cẩn Niên quay về phòng nói với Viên quản gia: “Chuẩn bị một ít quà, bổn vương muốn tặng người.”

Trong lòng Viên quản gia cực kỳ khϊếp sợ, ai có thể diện lớn như thế, khiến chủ tử phải tặng quà? Trước này chủ tử toàn nhận quà, hơn nữa không phải quà của ai cũng nhận.

Bao nhiêu người trong kinh thành nghĩ cách kết giao với chủ tử mà chẳng được.

Trong lòng ông vô cùng khϊếp sợ lại tò mò nhưng vẫn cung kính đồng ý: “Vâng!”

Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống, hắn đang định cầm lấy chén uống trà, nhìn cái ly bạch ngọc tinh xảo thì hành động hơi khựng lại: “Chuẩn bị thêm chút lá trà và nguyên liệu nấu ăn dưỡng sinh bổ dưỡng, ngoài ra lấy bộ ấm trà nhận được lúc trước ra, chọn thêm một bộ đồ ăn.”

Trong lòng Viên quản gia càng thêm chấn kinh: “Bộ ấm trà mà chủ tử nói chính là bộ ấm trà của đại sư Trình Ân sao?”

“Ừ.” Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt lên tiếng, sau đó mới cầm lấy cái bát uống một ngụm trà.



Viên quản gia nghe được câu khẳng định, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn!

Bộ ấm trà màu hỉ thước đăng chi chính là tác phẩm đắc ý nhất cả đời đại sư Trình Ân, cũng là tác phẩm tuyệt bút của ông ấy, thủ công tinh xảo, sắc màu mỹ lệ, xa hoa lộng lẫy, hơn nữa hồng bảo thạch được khảm trên đó có giá trị không nhỏ, phải nói là vật báu vô giá!

Lúc trước chủ tử tốn không ít tâm cơ mới lấy được nó từ chỗ của Trình đại sư.

Bát công chúa thấy cũng muốn nhưng chủ tử không cho, chủ tử định lấy nó làm thọ lễ tặng Thái Hậu vào tiết thiên thu, bây giờ thế mà lại mang đi tặng người khác?

Rốt cuộc ai mà có mặt mũi như lớn như thế?

“Chủ tử, đó là thọ lễ của Thái Hậu.”

“Bổn vương có tính toán.” Động tác của Nạp Lan Cẩn Niên khựng lại, hắn chỉ cảm thấy bộ ấm trà đó rất phù hợp với nàng.

Mẫu hậu tuổi lớn, hẳn không thích những thứ xinh đẹp như thế.

“Chủ tử, không biết ngài muốn đưa số quà tặng đó đến phủ nào?”

“Ông cứ chuẩn bị sẵn là được.” Nạp Lan Cẩn Niên có chút không kiên nhẫn.

“Vâng!” Viên quản gia không dám nói thêm gì nữa, lập tức đi chuẩn bị.

Bộ ấm trà kia vẫn đang nằm trong nhà kho của vương phủ, để ông ấy truyền tin về, bảo người mang đến đây.