Chương 39: Có Phỉ Thúy

Đây là……

Nhân sâm!

Hơn nữa lại là nhân sâm đang nở hoa.

Ôn Noãn không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng, nàng dùng sức xoa đầu Đại Hôi: “Ngươi thật giỏi, làm sao ngươi biết đây là nhân sâm?”

Đại Hôi kiêu ngạo nâng đầu lên: Điều này là đương nhiên, tiểu tử họ Phong kia mỗi ngày đều tới nhìn một cái, chỉ chờ cây này kết quả, nó có thể không biết sao?

Ôn Noãn nhanh chóng buông sọt ra, nàng ngồi xổm xuống, tay phải đặt ở trên nhân sâm.

Mây tím từ từ tuôn ra, lúc này đây mây tím quanh quẩn hơi lâu, mãi cho đến khi dần dần nhạt dần, sau đó biến mất.

Khi Ôn Noãn thấy nhân sâm nở hoa kết quả, hạt nhân sâm chuyển từ màu xanh sang màu hồng, cũng không biết nhân sâm có lớn lên thêm một vòng hay không.

Ôn Noãn lấy xuống một viên hạt nhân sâm đã chín, bỏ vào trong miệng nếm thử, hương vị ngọt ngào, thật nồng vị nhân sâm, nhân sâm do người trồng ở trong kiếp trước không thể nào so sánh được.

Ôn Noãn lại hái một hạt cho Đại Hôi ăn, Đại Hôi ghét bỏ quay đầu.

Nàng mỉm cười, sau đó nhả ra hai viên hạt giống có hình dáng nửa vòng tròn, định mang về để trồng trong nhà.

Ôn Noãn cầm lấy lưỡi hái, thật cẩn thận đào nhân sâm ra.

Không có bất kỳ một cái rễ nào bị gãy.



Tuy rằng nhân sâm chỉ to bằng ngón tay cái của nàng, nhìn dáng vẻ thì chắc là có độ tuổi khoảng năm mươi năm, nhưng mà Ôn Noãn cũng đã rất thỏa mãn.

Khi trở về nàng có thể lại dùng mây tím nuôi dưỡng nó một khoảng thời gian, cho đến khi trở thành nhân sâm trăm năm mới lấy ra rồi đem đi bán.

Lúc này, Đại Hôi lại kéo kéo quần áo Ôn Noãn, ý bảo nàng đi cùng nó.

Còn có nữa sao?

Không biết con sói này có bán hay không, nếu không thì nàng sẽ mua!

Vốn dĩ nàng chỉ là nghĩ Đại Hôi có tốc độ nhanh, khi đưa mình lên núi thì có thể bớt được chút thời gian, không nghĩ tới con sói thành tinh này lại nhận biết được dược liệu quý giá.

Ôn Noãn có một loại cảm giác kiếm được quá nhiều!

Ôn Noãn đi theo Đại Hôi tiếp tục đi về phía trước, thấy một vài hương liệu cùng dược liệu bình thường như vỏ quế, hồi hương, thảo quả, nhục đậu khấu, sa nhân,... nàng đều thuận tay ngắt lấy một ít, còn đào được một ít hà thủ ô có độ tuổi cực dài.

Mỗi lần nàng đào dược liệu, Đại Hôi sẽ ngồi ở bên cạnh kiên nhẫn chờ nàng.

Chờ nàng bận rộn xong thì sẽ tiếp tục mang theo nàng đi về phía trước, cho đến khi đi tới nơi có mấy dải linh chi thì mới dừng lại.

Ôn Noãn nhìn mấy cây linh chi lớn nhỏ không đồng nhất kia. Không biết nói cái gì cho phải, vận khí của nàng thật sự quá tốt, cứu một con diều hâu, mà lại được đến hai vật nhỏ báo đáp.

Đến động vật còn như thế thì người làm sao mà chịu nổi?



Nàng quyết định cho dù như thế nào cũng muốn chữa khỏi tay cho chủ nhân của bọn chúng, một lát nữa sẽ làm nhiều món ăn ngon cho chúng nó ăn.

Ôn Noãn đào hết tất cả nấm linh chi đi.

Nàng nhìn lên thấy thời gian không còn sớm, lo lắng người nhà đi mò ốc nước ngọt xong rồi về nhà mà không nhìn thấy nàng thì sẽ lo lắng.

“Đại Hôi, ở gần đây có nguồn nước không? Ta muốn đi rửa tay, sau đó chúng ta sẽ về nhà, ta làm món ăn ngon cho ngươi.”

Đại Hôi lập tức ý bảo Ôn Noãn ngồi lên lưng nó, sau đó lập tức đưa Ôn Noãn đi tới một dòng suối nhỏ.

Ôn Noãn rửa tay sạch sẽ, đã bận rộn nửa ngày rồi nên nàng rất khát, nàng dùng tay nâng dòng nước trong vắt lên uống một ngụm, có chút ngọt lành khiến nàng không nhịn được lại uống thêm một ngụm nữa. Nhưng nàng cũng không dám uống nhiều vì lo lắng trong nước có ký sinh trùng, chỉ cần cổ họng không còn khó chịu như vậy nữa là được rồi.

Nàng đứng lên, đang chuẩn bị trở về thì lại phát hiện bên dòng suối có một cục đá tỏa ra ánh sáng màu xanh dưới ánh mặt trời, giống như phỉ thúy nguyên thạch.

Ôn Noãn đi qua, cẩn thận nghiên cứu một chút, trong lòng không kiềm chế được kích động!

Nàng chắc chắn đây là phỉ thúy nguyên thạch loại tốt!

Ôn Noãn thử bê lên nhưng phát hiện với thân thể gầy yếu này mà muốn mang nguyên thạch về nhà thì hơi khó khăn.

Ôn Noãn nhìn về phía Đại Hôi: “Đại Hôi, lưng ngươi có cõng được cục đá này không?”

Đại Hôi cho Ôn Noãn một cái nhìn xem thường, đến chủ nhân hơn trăm cân mà nó vẫn có thể cõng được, thì khối đá nho nhỏ này tính là gì!

Ôn Noãn bị đôi mắt kiêu ngạo của nó làm cho bật cười: “Vậy thì đành làm phiền sói huynh!”