“Đừng nghĩ quỵt nợ! Không muốn làm con dâu nhà tôi, vậy thì bồi thường bạc đi! Không bồi thường thì tôi sẽ báo quan!” Bà Tiền nhìn Ôn Nhiên nhát gan trốn phía sau Ngô thị, càng nhìn càng thấy vừa lòng!
Nhát gan là tốt rồi, chỉ có nhát gan mới có thể dùng sức tra tấn.
Ôn Noãn nghe xong lời này, lại nhìn sắc mặt của người phụ nữ kia, rất thắc mắc có phải bà ta cố ý vu oan không, tự dưng không có lý do gì lại đòi một đứa con dâu nuôi từ bé!
Hừ, tưởng bở!
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Noãn cố ý nghiêm lại, tức giận nói: “Không có khả năng, sao mẹ tôi có thể giặt hư quần áo, bà ấy giặt hư bộ nào? Để tôi nhìn xem thử! Bà đừng tùy tiện hắt nước bẩn lên trên người mẹ tôi.”
“Con nhóc thúi, mẹ ngươi giặt hư quần áo, ngươi nhìn xem! Rách một lỗ lớn như thế! Ngươi còn định chống chế à?” Bà Tiền vạch cái vết rách trên ống tay áo ra đưa đến trước mặt Giang Mật, nhìn mấy người các nàng đầy khinh bỉ, vẻ mặt chanh chua.
Ôn Noãn nhân cơ hội cầm lấy bộ quần áo.
Bà Tiền cứ tiếp tục nhắc mãi: “Người thô sử là người thô sử*, chỉ xứng làm những việc hạ tiện, vốn dĩ cho mấy người giặt một bộ quần áo tinh quý như thế, vì muốn dìu dắt mấy người một chút, để các người có thể kiếm được nhiều bạc hơn. Không nghĩ đến lại giặt hỏng quần áo, còn không chịu nhận! Nhanh chóng bồi thường bạc đi, hoặc gả con nhóc kia làm vợ con trai tôi, coi như tôi sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không thì tôi sẽ lập tức đi báo quan!”
[*] Người thô sử: Ý chỉ những người lao động chân tay nặng nhọc.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua vết rách trên bộ quần áo kia, vết rách này, có một chỗ nhỏ vô cùng thẳng thớm, chỉ có thể dùng kéo sắc bén cắt phá mới được, không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được.
Trong lòng Ôn Noãn hiểu rõ, lập tức nói: “Làm hỏng quần áo, đúng thật là cần phải bồi thường.”
Ngô thị nghe xong thì nóng nảy, bà lôi kéo cánh tay Ôn Noãn nói: “Noãn nhi, không phải mẹ làm! Không cần bồi thường bạc.”
Vương thị cũng nóng nảy: “Noãn nhi, cháu đừng bị người đàn bà này dọa, chúng ta không sai, không cần bồi thường!”
Ôn Nhiên cũng nóng nảy: “Tam tỷ đừng nói bậy, mẹ sẽ không nói dối!”
Vẻ mặt bà Tiền đắc ý: “Vẫn là nha đầu này hiểu chuyện! Có vài người thật sự uổng công sống nhiều năm như thế! Đạo lý mà ngay cả một đứa nhỏ cũng hiểu, thế mà lại không hiểu! Làm hư đồ của người khác, bồi thường tiền không phải là chuyện đương nhiên hay sao?”
Ôn Noãn vỗ vỗ tay Ngô thị, ý bảo mẹ yên tâm: “Làm hư quần áo của người khác, bồi thường bạc đúng thật là lẽ đương nhiên! Nhưng mà bồi thường như thế nào, không phải do bà ta định đoạt, mà là do quan phủ định đoạt. Không phải bà nói báo quan sao? Vậy báo quan đi! Quan lão gia nói bồi thường bao nhiêu, vậy thì bồi thường bấy nhiêu! Quan lão gia nói ai nên bồi thường thì người đấy bồi thường!”
“Gì? Báo quan?” Bà Tiền há hốc mồm, sao đột nhiên lại thay đổi cách nói vậy?
Không phải đã nói sẽ bồi thường bạc sao?
Ngô thị và Vương thị cũng bị dọa cho choáng váng, báo quan?
Nghe nói báo quan sẽ bị đánh trượng, còn sống thì cũng bị rớt một lớp da.
Vẻ mặt Ôn Noãn kiên quyết: “Đúng vậy, báo quan! Vết rách trên bộ quần nào này, rõ ràng là bị kéo sắc bén cắt hư, sau đó lại bị người khác dùng sức xé ra, một vết lớn như thế. Tôi tin chắc quan lão gia có thể nhìn rõ mọi việc, tìm ra rốt cuộc ai là người đã làm hư bộ quần áo trị giá hai lượng bạc này! Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi báo quan! Mẹ tôi không làm chuyện này, báo quan cũng không sợ!”
Sao đôi mắt của con bé chết tiệt kia lại lợi hại như thế! Bà Tiền muốn cướp lại bộ quần áo.
Ôn Noãn né tránh, chứng cứ tới tay, sao có thể để bà ta hủy hoại!
Vương thị cũng suy nghĩ cẩn thận, rất có thể chính người đàn bà này đã làm hư bộ quần áo đó, lo lắng bị chủ nhà trách phạt, nên hãm hại bọn họ!
Quả thật khinh người quá đáng!
Vương thị lớn tiếng nói: “Báo quan! Cho dù lão nương có bị đánh trượng, rớt một lớp da cũng phải báo quan! Tuyệt đối không thể bị oan uổng!”
Vương thị kéo tay Tiền bà tử, chuẩn bị đi ra ngoài