Chương 27: Tiền Bà Tử Muốn Đẹp Cả Đôi Đàng

Giọng điệu của Vương thị có chút hung dữ.

Lúc này Ôn Nhiên nghĩ đến thân thể của Tam tỷ, sắc mặt bị dọa trắng bệch, nhất thời không nói nên lời.

Ôn Noãn nhanh chóng kéo kéo ống tay áo của Vương thị: “Bà, đừng trách Nhiên nhi, là cháu tự mình đến.”

“Cháu đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời! Cứ ở nhà đợi, giữ sức.” Rốt cuộc Vương thị không nỡ mắng Ôn Noãn, ai bảo từ nhỏ con bé đã bệnh tật ốm yếu, khiến người khác đau lòng.

Ngô thị đứng bên cạnh vỗ vỗ lưng giúp Ôn Noãn, đứa nhỏ này lớn như thế rồi, chưa bao giờ đi nhanh vài bước chứ đừng nói gì đến chạy, bà cũng lo lắng thân thể của Ôn Noãn không chịu nổi, bệnh một phát không dậy nổi, vội nói: “Nhiên nhi, mau dẫn tỷ tỷ về nhà.”

Ôn Noãn thấy hai người khẩn trương như thế thì vội vàng trấn an: “Mẹ, con không sao, sao muộn như thế rồi mà mẹ và bà nội vẫn chưa về nhà?”

Hai mắt của Tiền bà tử xoay chuyển quanh người Ôn Noãn và Ôn Nhiên, dường như đang định giá cho món hàng, so đo trong lòng, bà ta cười nói:

“Mẹ ngươi giặt hỏng quần áo của tiểu thư nhà ta. Nếu muốn mẹ và bà nội mấy người được về nhà sớm thì nhanh chóng bồi thường hai lượng bạc đây! Nếu không có tiền, ta thấy tiểu cô nương này rất hợp mắt, nếu ngươi có thể làm con dâu nuôi từ bé cho con trai nhà ta, vậy thì ta sẽ bồi thường giúp mày hai lượng bạc kia! Sau này bà và mẹ của ngươi cũng vẫn được tới nhà địa chủ làm việc”.

Bà Tiền chỉ chỉ Ôn Nhiên, đến nỗi Ôn Noãn, thấy Vương thị và Ngô thị khẩn trương như thế, chỉ sợ đây chính là ma ốm, tai tinh nổi tiếng làng trên xóm dưới kia, bà ta không dám nhận!

Sở dĩ bà ta muốn Ôn Nhiên này trở thành con dâu nuôi từ bé, bởi vì đứa con gái cả của Ngô thị chính là con dâu nuôi từ bé của nhà Tiền Tú Tài trong thôn bọn họ.

Nha đầu Ôn Nhu kia làm việc rất giỏi!

Xuống đất, làm ruộng, giặt quần áo nấu cơm, nuôi heo, tất cả việc chân tay trong nhà toàn do một mình Ôn Nhu làm!

Hơn nữa tính tình rất hiền lành, ngày nào cũng bị mẹ của Tiền Tú Tài đánh chửi nhưng cũng chẳng dám hé răng, vùi đầu làm việc, ăn thì ít, làm thì nhiều, dậy sớm, ngủ trễ!

Người cả nhà Tiền Tú Tài, ngày nào cũng ngồi đó chờ ăn là được.

Bà ta nhìn vào miễn bàn hâm mộ bao nhiêu! Nghĩ đến cảnh có thêm một đứa con dâu nuôi từ bé như thế, bản thân bà ta ngày nào cũng giống như đại gia cứ ngồi chỗ đó, hưởng thanh phúc.



Bà Tiền biết bọn họ chắc chắn không có bạc để bồi thường!

Nghe nói nhà này có một ôn thần, người một nhà vì chữa bệnh cho ôn thần mà bán phòng, bán đất, bán cửa hàng, rồi bán cả người, suýt chút nữa đã cửa nát nhà tan.

Ngày hôm qua, nữ nhi của bà ta không cẩn thận cắt rách một chỗ trên quần áo của tiểu thư.

Bộ quần áo hai lượng bạc, là tiền công nửa năm của bà ta, làm sao bồi thường được!

Vừa khéo hôm nay là ngày Vương thị và Ngô thị đến giặt quần áo, bà ta trực tiếp dùng tay xé chỗ hở kia to hơn chút nữa, ăn vạ lên người bọn họ.

Nếu như bọn họ có bạc để bồi thường, vậy thì bà ta không cần phải bồi thường nữa, con gái cũng không cần phải sợ bị tiểu thư trách phạt.

Còn nếu bọn họ không có bạc bồi thường, vậy thì sau này nhà bà ta sẽ có thêm một đứa con dâu nuôi từ bé, sau này bà ta cũng có thể trở thành người giống như mẹ của Tiền tú tài, chẳng cần làm việc gì!

Bà ta thật sự quá thông minh, kiểu biện pháp đẹp cả đôi đàng này mà cũng có thể nghĩ ra được!

Sắc mặt Ôn Nhiên bị dọa cho trắng nhợt, theo bản năng tránh phía sau lưng Ngô thị, cô bé không muốn đi làm con dâu nuôi từ bé, không muốn rời khỏi nhà.

Nhưng mà nếu không có bạc để bồi thường.

Ôn Nhiên nhìn thoáng qua Ôn Noãn: Cơ thể của Tam tỷ không tốt, không thể để tỷ ấy đi làm con dâu nuôi từ bé được, đi qua nhà người khác, chắc chắn họ sẽ ghét bỏ tỷ ấy.

Nhưng mà, hai lượng bạc, sao trong nhà có thể bồi thường được?

Nếu thật sự không thể bồi thường nổi….. Vậy thì cô bé sẽ đồng ý đi! Trong lòng Ôn Nhiên khó chịu nghĩ.

Ngô thị bảo vệ Ôn Nhiên ở phía sau người: “Không có khả năng, bà đừng đánh chủ ý lên con gái tôi! Bộ quần áo này không phải do tôi giặt hỏng, tôi còn chưa bắt đầu giặt mà chỉ mới ngâm trong nước! Tôi không bồi thường bạc!”