Ôn Nhiên thấy người gõ cửa là một thím cùng thôn nên cất giọng hỏi:
“Thím Vĩnh Phúc có chuyện gì vậy ạ?”
“Việc lớn không ổn! Mẹ cháu và bà cháu làm hỏng quần áo của tiểu thư nhà địa chủ Phùng rồi, phải bồi thường bạc, cháu mau cầm chút bạc sang đó đi! Nếu không chỉ sợ hai người họ sẽ bị đánh gãy chân!”
Đánh gãy chân? Ôn Nhiên nghe xong mấy lời này sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, tiếng nói không tự giác cũng run run theo: “Cần, cần bao nhiêu bạc?”
Trong nhà chỉ còn lại mười mấy văn tiền!
“Thím không biết, quần áo nhà địa chủ toàn là loại được làm từ tơ lụa, một bộ ít nhất cũng phải mấy trăm văn tiền! Có vài bộ thậm chí đắt tới mấy lượng bạc! Cháu đi mau đi, thím cũng chỉ đi ngang qua thấy, mẹ và bà cháu đang bị bà tử nhà địa chủ lôi kéo đòi bồi thường bạc đấy! Nếu không bồi thường sẽ báo quan, đánh trượng gì đó!” Thím Vĩnh Phúc là một bà thím nổi tiếng lưỡi dài trong thôn, ngày nào bà ta cũng ăn không ngồi rồi, cơm nước xong thì lại dạo khắp nhà bà con chòm xóm, nói đông gia dài tây gia ngắn, có tin tức gì, bà ta cũng là người biết nhanh nhất!
Thím Vĩnh Phúc để lại lời này xong lập tức xoay người về nhà ăn cơm.
Cũng không biết nhà ai nấu gà thơm thế, mùi bay tới tận cuối thôn.
Bà ta ngửi được mùi thơm của nồi cháo gà, đã đói tới mức bụng kêu rột rột.
Thím Vĩnh Phúc hoàn toàn không nghi ngờ là nhà Ôn Noãn nấu cháo gà, nhà họ Ôn có một một đứa con gái ốm yếu bệnh tật liên lụy người một nhà nên ngày nào cũng phải ăn cỏ ăn trấu, sao có thể có cháo gà ăn chứ!
May sao bà ta không hoài nghi, nếu không thì đây là một người mặt dày, chắc chắn bà ta sẽ mặt dày ở lại ăn chực.
Ôn Noãn đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, nàng lấy ra mười lăm văn tiền mà Vương thị giấu trong ngăn tủ, nhét vào trong túi áo, đi ra khỏi phòng, nói với Ôn Nhiên bị dọa choáng váng đang đứng trước cửa viện: “Nhiên nhi, đi, chúng ta đi xem thử chuyện thế nào.”
“A, được, có người mua cháo gà không?” Nhiên nhi sắp khóc đến nơi, sao nhà bọn họ lại xảy ra nhiều chuyện như thế!
Một nồi cháo gà có thể bán được bao nhiêu tiền? Đủ bồi thường không?
“Đi xem trước đã, đừng lo lắng, bà và mẹ giặt quần áo nhiều năm như thế, nói không chừng chỗ này có hiểu lầm gì đó.” Ôn Noãn an ủi nói.
Đứa nhỏ này bị mấy trăm văn và vài lượng bạc dọa cho choáng váng.
“Vâng.”
Hai người chạy chạy đến trước nhà địa chủ Phùng thôn bên cạnh.
Trước kia Ngô thị có dẫn Ôn Nhiên đến, cho nên cô bé biết đường.
Lúc này, trong khoảng sân ở cửa sau căn nhà lớn bốn gian của địa chủ Phùng, một bà tử chửi ầm lên với Vương thị và Ngô thị: “Hai người sa cơ thất thế này có ý gì? Quần áo đang yên đang lành sao khi lấy ra cho mấy người giặt tự dưng lại hỏng hết? Đây là quần áo mùa thu mới được may của tiểu thư nhà tôi, chưa mặc qua lần nào! Đừng nghĩ quỵt nợ! Hai lượng bạc, mau bồi thường đi! Không bồi thường thì tôi sẽ đi cáo quan!”
Vẻ mặt Ngô thị sốt ruột: “Thím, tôi thật sự không nói dối, tôi vừa mới cầm quần áo lên, còn chưa kịp giặt thì đã phát hiện nó bị rách. Thật sự không phải tôi giặt hỏng quần áo. Nếu là tôi làm, đương nhiên tôi sẽ nhận.”
Vương thị ở bên cạnh nhẫn nại, ăn nói khép nép: “Tiền đại tỷ, việc này tôi có thể làm chứng, mấy bộ quần áo này đúng thật khi cầm lên đã bị rách rồi! Cũng có thể lúc mua về nó đã bị hỏng rồi? Tỷ cũng biết là chúng tôi giặt quần áo lâu như thế, chưa bao giờ xảy ra tình huống như thế này.”
“Phi, quần áo lúc mới mua về chẳng có chút vấn đề nào, trước khi tôi giao vào tay hai người tôi còn tự tay kiểm tra qua một lần, chẳng có chút vấn đề nào! Hai người đừng chống chế nữa, hai lượng bạc, mau bồi thường đi!”
Ôn Noãn và Ôn Nhiên chạy đến bên người Vương thị và Ngô thị.
Ôn Nhiên: “Bà nội, mẹ.”
Ngô thị kinh ngạc: “Sao hai đứa con lại đến đây?”
Ôn Noãn hơi thở hổn hển, nàng bình tinh lại một chút rồi mới nói: “Bà nội, mẹ, sao hai người vẫn chưa về nhà ăn cơm?”
Vương thị thấy mặt Ôn Noãn chạy gấp đến mức mặt đỏ cả lên, đầu đổ mồ hôi thì hoảng sợ!
Con bé này thân mình mới khỏe hơn chút, sao lại chạy đến đây, bà ấy nhanh chóng lấy cái khăn ra, lau mồ hôi trên trán cho nàng: “Hai đứa con sao lại đến đây? Nhiên nhi, sao con lại dẫn Tam tỷ của con đến chỗ này!”