Chương 17: Thành Tinh

Ôn Nhiên hưng phấn nói: “Có”

Từ thỏ còn chưa nói ra khỏi miệng, cây trúc trong tay Ôn Noãn liền bay ra ngoài, lập tức cắm trúng cổ con thỏ.

Ôn Nhiên trợn tròn mắt há hốc mồm!

Cô bé cứng đờ quay đầu nhìn về phía Ôn Noãn: “Tam tỷ, cây gậy trúc của tỷ đâu rồi?”

Cô bé vẫn không thể tin được cây gậy trúc cắm trúng cổ thỏ hoang là của Tam tỷ.

“Đêm nay chúng ta có thịt thỏ hoang ăn!” Ôn Noãn không để ý đến lời nói ngớ ngẩn của muội muội, cao hứng đi đến phía trước rút cây gậy trúc, nhặt thỏ hoang.

Ôn Nhiên: “…”

Đây thật sự là Tam tỷ sao?

Nếu không phải ngày nào cũng ở bên cạnh Tam tỷ, cô bé đều hoài nghi có người giả mạo!

Tại sao hết bệnh lại trở nên lợi hại như vậy?

Trước kia không như vậy nha?

Ôn Noãn nhặt thỏ hoang xong quay đầu lại nhìn Ôn Nhiên đang trợn mắt há hốc mồm nói: “Nhiên nhi, đi thôi! Chúng ta còn muốn đi bắt gà rừng. Tỷ thấy gà rừng chạy trốn ở chỗ nào!”

Ôn Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, cũng ngây ngốc đi theo sau Ôn Noãn.

Đường lên núi cũng không khó đi, bởi vì đã có một con đường nhỏ bị thôn dân đi nhiều nên thành đường.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ con đường này sẽ không có thổ sản vùng núi gì đó.



Ôn Noãn đi đến nơi vắng người, đi không bao xa liền nhìn thấy gà rừng, hơn nữa vẫn là thấy diều hâu bắt gà rừng!

Ôn Noãn thấy một con diều hâu có đôi cánh không được nhanh nhẹn, hai móng túm lấy một con gà rừng đang giãy dụa.

Diều hâu phát hiện có người đã đi tới, còn tò mò nhìn nó, nó sợ tới mức lập tức buông gà rừng ra, vùng vẫy cánh muốn bay đi.

Chỉ là một cái cánh của nó không linh hoạt, tinh thần lại quá hoảng, phịch vài cái ngược lại lại cứ thế ngã trên mặt đất.

Ôn Noãn: “…”

Ôn Nhiên nhưng không quan tâm đến con diều hâu kia, sau khi con gà rừng thoát khỏi móng vuốt của diều hâu thì nhanh chóng chạy mất.

“Gà rừng, muốn chạy đi đâu!” Ôn Nhiên quát chói tai một tiếng, phi thân nhào qua.

Gà rừng bị dọa bởi một tiếng này của Ôn Nhiên nên chạy trốn càng nhanh.

Bởi vì chạy trốn nhanh nên một chân con gà còn bị trượt một cái, toàn bộ thân gà ngã gục trên mặt đất, nhưng thân thủ của nó nhanh nhẹn, nháy mắt bò dậy rồi cứ thế bay lên, ở giữa không trung vùng vẫy cánh, bay cao hơn một mét rồi lại rơi trên mặt đất.

Toàn bộ thân thể của Ôn Nhiên nhào qua, lại chỉ tóm được không khí.

Gà rừng có thể lớn lên ở trong núi sâu cũng không phải là dễ dàng cứ thế mà lớn lên, động tác bay thật nhanh hướng về phía trong rừng.

Thịt đến bên miệng, sao có thể buông tha, cô bé đã quên mất bao nhiêu lâu rồi không được ăn thịt gà! Ôn Nhiên nhanh chóng bò dậy đuổi theo, hoàn toàn quên còn cần phải để ý Ôn Noãn.

Ở phía bên này, diều hâu giãy giụa đứng lên từ trên mặt đất, tiếp tục phịch cánh muốn bay đi, nhưng mà chắc là bởi vì thấy người nên quá căng thẳng, vì vậy toàn bộ thân ưng lại ngã xuống đất.

Ôn Noãn đi đến bên cạnh diều hâu rồi ngồi xổm xuống.



Diều hâu bị dọa run bần bật, một đôi mắt ưng không hề sắc bén mà tràn đầy sợ hãi, căng thẳng nhìn nàng, cuối cùng dứt khoát vùi đầu vào hai cái cánh, giống như cái gì nó cũng không biết!

Ôn Noãn: “….”

Nàng khủng bố như vậy sao?

Khiến cho nó bị dọa thành như vậy?

Ôn Noãn sờ con diều hâu đang run rẩy: “Yên tâm, ta không ăn thịt chim ưng. Để ta giúp ngươi kiểm tra cánh, nói không chừng ngươi lại có thể bay.”

Nàng chỉ là muốn nhìn một chút xem mây tía có thể chữa khỏi vết thương trên cánh diều hâu được hay không.

Giọng nói của Ôn Noãn rất êm tai, thanh thúy dễ nghe giống như ngày nước mùa hè róc rách chảy, chảy vào trong tim.

Ôn Noãn ôm diều hâu vào trong ngực.

Thân thể phát run của diều hâu cứng đờ một chút, nhưng không hề giãy giụa.

Ôn Noãn nhìn cánh nó một chút thấy không hề bị thương.

Nàng dùng tay kiểm tra gân cốt của cánh một chút, thấy vẫn hoạt động linh hoạt.

“Cánh này của ngươi là bị trúng độc, chắc là khi bắt rắn thì bị rắn cắn đúng không!” Là độc gì thì lúc này Ôn Noãn cũng không nhìn ra, cho nên nàng đoán chắc là nó khi bắt rắn thì bị rắn cắn.

May là mạng nó lớn, trúng độc nhưng không bị mất cái mạng nhỏ, chỉ là cánh không linh hoạt thôi.

Diều hâu lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy ấm ức: Là người xấu nào đó lấy cánh nó tới thử độc, để điều chế giải dược!

Giải dược kia đã chế một năm rồi mà vẫn không chế ra được!