Chương 16: Lên Núi

Ôn Noãn bắt đầu lừa dối: “Thân thể của tỷ hiện tại đã khoẻ hơn, muội không phát hiện sức lực của tỷ lớn hơn muội sao? Muội xem, tỷ gánh nước nặng hơn muội nhiều. Tưới nước cũng xa hơn, nước cũng tưới cao hơn! Chứng tỏ tỷ đã hết bệnh, đã khỏe.”

Ôn Nhiên im lặng, đó là bởi vì cô bé còn nhỏ nha!

Cô bé vẫn kiên quyết lắc đầu: “Không được, mẹ nói muội nhìn chằm chằm tỷ, không thể để tỷ đi tung tung.”

Ôn Noãn tiếp tục lừa dối: “Đại phu nói sinh mệnh ở chỗ vận động, chỉ có vận động nhiều thì thân thể mới có thể càng ngày càng khỏe mạnh! Muội xem, hai ngày nay tỷ vẫn luôn giúp đỡ làm việc nhà, thân thể càng ngày càng có sức lực. Trước kia tỷ làm sao có thể nhấc được nửa xô nước, đúng không? Thân thể sẽ như sắt, không dùng sẽ chậm rãi rỉ sắt! Hỏng rồi! Phế đi! Chỉ có vận động thì mới càng ngày càng khỏe mạnh!”

Ôn Nhiên nghe xong lời này giống như suy tư gì, hai ngày nay Tam tỷ thật sự làm được rất nhiều việc nhà, rửa chén, quét rác, còn giúp đỡ trồng rau, tỷ ấy không những không có việc gì mà sắc mặt còn hồng hào hơn.

Bà nội cũng luôn nói sức lực của con người là được rèn luyện ra, càng luyện thì sức lực càng lớn.

Chẳng lẽ vận động nhiều thật sự tốt hơn cho thân thể?

Dù sao đi loanh quanh ở trong thôn hẳn là không có vấn đề gì.

Ôn Nhiên nghĩ vậy liền gật đầu: “Vậy lát nữa muội dẫn Tam tỷ đi dạo một chút.”

Có cô bé trông coi, nếu như Tam tỷ mệt, cô bé sẽ lập tức mang tỷ ấy về nhà, chỉ cần không đi xa là được.



Lừa dối thành công, Ôn Noãn cười nói: “Được!”

Vì vậy nàng càng thêm ra sức làm việc! Tranh thủ thời gian, nếu không đến khi Vương thị trở về cũng sẽ không dễ bị lừa như vậy,

Chẳng mấy chốc hai người đều làm xong hết mọi việc.

Ôn Nhiên khóa kỹ cửa sân, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Trước khi Ôn Noãn ra cửa còn mang theo một cây trúc đã vót nhọn, lấy cớ là khi mệt có thể làm gậy chống.

Ôn Nhiên cảm thấy Ôn Noãn nói có đạo lý, cũng không quản con bé.

Lúc hai người đi ra ngoài, Ôn Nhiên muốn mang Ôn Noãn đi đến trong thôn, nhưng Ôn Noãn lại muốn đi đến sau núi.

Ôn Nhiên nóng nảy: “Tam tỷ, không phải nói đi dạo trong thôn một chút sao? Sao tỷ có thể đi trong núi? Không thể lên núi! Trên núi có lợn rừng.”

“Tỷ không có nói đi dạo trong thôn nha! Người trong thôn nhiều, tỷ không muốn gặp quá nhiều người, chúng ta đi dạo ở dưới chân núi một chút đi, không sợ! Hơn nữa sau núi càng gần nhà chúng ta, không phải sao?”

Ôn Nhiên nghe vậy cho rằng Ôn Noãn là sợ một số đứa trẻ con trong thôn giễu cợt tỷ tỷ là ấm sắc thuốc, tai tinh, sao chổi.

Những người đó quá xấu rồi, vẫn là không cần đi trong thôn, miễn cho Tam tỷ nghe xong lại thương tâm lại muốn nhảy sông.



Vì vậy hai người cùng nhau đi trong núi.

Đi đến chân núi, Ôn Noãn cố ý an phận đi lại bên cạnh vài bước, sau đó ra vẻ kinh hỉ nói: “Nhiên nhi, tỷ thấy phía trước có một con gà rừng, chúng ta đi bắt nó đi, tối nay liền có thịt gà ăn.”

Ôn Nhiên vừa nghe có gà rừng, hai mắt đều sáng ngời! Cô bé có thể bắt gà nha!

“Phải không? Nơi nào? Sao muội không nhìn thấy?”

“Ngay ở phía trước, bị bụi cỏ che khuất, chúng ta đi xem thôi, nói không chừng còn có thể nhặt được trứng gà rừng.”

“Tỷ tỷ, tỷ ở chỗ này chờ muội một lát.” Gà rừng và trứng gà rừng có mị lực cực lớn, hơn nữa ở đây là nơi Ôn Nhiên ngày thường tới nhặt củi, rất an toàn, cho nên cô bé không chút suy nghĩ đã đi vào bên trong.

Ôn Noãn đi theo sau Ôn Nhiên, không khỏi lặng lẽ giơ ngón tay cái ở trong lòng!

“Tỷ đi với muội, tỷ ở một mình hơi sợ.”

Ôn Nhiên nghe vậy cũng gật đầu, nơi đây ngày nào cô bé cũng đến, rất an toàn.

Gà rừng tất nhiên là không có, nhưng hai người thấy một con thỏ hoang.