Chương 20-2: Bữa tiệc cá vừa ý?(2)

Lưu Tĩnh Xu luôn nhảy xuống như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ có người đỡ mình, nhất thời ngây người trong lòng người nào đó nhìn người ta không phản ứng kịp.

Lê Triết Vĩ nhìn người phụ nữ trong lòng bị dọa choáng váng, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn: May mắn mình cách nàng chỉ có hai bước xa. Nghĩ đến vừa nãy nàng làm hành động nguy hiểm như vậy, trách móc nói: “Lần sau nhất định không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, không may ngã thì làm sao bây giờ!”

Hiểu Nhi nghe xong lời này, nhíu mày, lời này như thế nào lại có chút cưng chiều và đau lòng? Nhìn thoáng qua biểu tình của Lê Triết Vĩ, ánh mắt nhu hòa có thể ra nước, đến, có gian tình!

Nghe hắn nói, Lưu Tĩnh Xu nhận ra mình vẫn ở trong lòng hắn, vội giãy giụa thoát khỏi cái ôm của hắn, mặt đỏ giống quả táo, cúi đầu nói một câu: “Cảm ơn công tử cứu giúp.” Liền đỏ mặt chạy vào nhà.

Hiểu Nhi nhìn bộ dáng của biểu tỷ, nhướn mày, hai người đây là vừa mắt nhau?

Những người khác đi ra, thấy Lưu Tĩnh Xu đỏ mặt chạy vào, Chí Văn liền hỏi: “Tỷ tỷ làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy?”

“Không sao đâu, cảm nắng đi, tỷ ở trên cây hái táo một hồi lâu. Táo này rất ngọt, muội đi rửa một chút cho các người ăn.” Hiểu Nhi giúp hai người che giấu, dù sao ở cổ đại, thanh danh của con gái rất quan trọng, bị đàn ông chạm vào ngón tay một chút cũng là chuyện lớn, huống chi bị ôm trong lòng. Mà hai người này thân phận cách nhau quá xa, khả năng sẽ khó thành.

Hiểu Nhi rửa sạch một đĩa táo mang ra bàn đá, dưới gốc cây táo, vừa vặn có cái bàn đá và mấy cái ghế đá dùng để ngồi hóng gió. Cảnh Duệ, Cảnh Hạo, Chí Văn và Chí Võ bốn người, luôn miệng hỏi Tử Hiên hai người việc đọc sách trong thư viện, hai người cũng kiên nhẫn mà trả lời.

Hiểu Nhi bỏ táo xuống: “Các huynh ăn đi, muội đi làm ít mồi câu.”

Mấy người nghe xong cũng không nói nữa, đều muốn nhìn một chút xem mồi câu làm như thế nào.

“Hiểu Nhi, muội cần cái gì, ca đi chuẩn bị.” Lưu Chí Võ tích cực nói.

“Vậy ca cho muội ít cám gạo, cám mì và bột mì đi, muội đi lấy nước.” Hiểu Nhi cầm cái chén không trước mặt bọn họ đi đến giếng nước múc nước, sau đó lại hơi nghiêng người chặn đi tầm mắt người khác đem chén nước đã được chuẩn bị trong không gian đổi thành chén nước vừa múc.

Hiểu Nhi cầm một chén nước trong không gian lại đây, sau đó trộn nửa chén cám gạo, nửa chén cám mì, nửa chén bột mì quấy đều, sau đó cho nước vào quấy.

“Hiểu Nhi, chỉ làm một chút như vậy không đủ chia.” Lê Triết Vĩ thấy Hiểu Nhi chỉ làm ít như vậy liền bất mãn, ít như vậy hắn đều muốn hết chỗ mồi này cũng không đủ.

“Đúng vậy, Hiểu Nhi, lại làm thêm đi.” Chí Võ cũng cảm thấy ít, hắn lấy mỗi thứ hai chén mang đến.

“Vậy huynh lại múc thêm chén nước lại đây, nhưng mà muội cảm thấy đủ rồi, nếu mồi câu làm thành công, một ít này có thể hấp dẫn rất nhiều cá đến, không thành công thì có làm bao nhiêu cũng lãng phí.”

“Vậy thì càng phải làm thêm nhiều chút, nếu lần này làm không thành công làm sao bây giờ? Nếu không làm thêm hai lần? Còn có Hiểu Nhi muội có phải quên thứ gì hay không.” Lê Triết Vĩ thấy mồi câu làm đơn giản như vậy, nghi ngờ Hiểu Nhi thiếu thứ gì đó.

“Không có, mấy thứ như này là được, quan trọng là tỉ lệ hỗn hợp và độ mạnh yếu khi trộn, hai điểm này đều phải đúng không được hơn kém chút nào, để hương vị của những thứ này hòa quyện thành hương vị mà cá thích mới được.” Hiểu Nhi nói dối.

Theo yêu cầu của mọi người, Hiểu Nhi lại làm hai chén, sau đó Thẩm Tử Hiên, Lê Triết Vĩ và hai huynh đệ Chí Văn Chí Võ đem ba chén mồi câu chia thành ba phần bằng nhau. Mấy người cầm ba túi mồi câu khác nhau, đều coi là bảo bối.

Buổi trưa đã qua, Thẩm Thừa Diệu nói phải về nhà, tiểu muội còn nhỏ, đi đêm không tốt. Thẩm Tử Hiên và Lê Triết Vĩ cũng phải quay trở lại thư viện.

Đàm thị đem táo vừa mới hái chia làm ba, để bọn họ mang đi, định cho bọn họ ít cá mang đi, nhưng mọi người nói không cần, có mồi câu, trở về có thể vớt, mới thôi.

Lê Triết Vĩ nhận được táo, nhớ tới thân ảnh hồng nhạt ở trên cây kia, không khỏi cầm túi táo chặt hơn.

Hiểu Nhi lén đổ thêm rất nhiều nước không gian vào thùng gỗ, những con cá này chắc có thể nuôi được một thời gian, nàng nói với Đàm thị: “Mợ, ngày mai bảo cữu cữu mang cá vào trong huyện bán là được, cháu thấy bây giờ chúng còn bơi khỏe như vậy, ngày mai chắc là vẫn sống. Bán không hết, thì dùng muối ướp, làm cá khô.”

Đàm thị đồng ý rồi tiễn người đi.