Chương 7-1: Lên núi được mùa(1)

Bốn người sau khi thu thập xong mọi thứ, liền chọn một con đường đi xuống núi mà ngày thường không có ai đi, hy vọng khi xuống núi có thể thu hoạch được nhiều thứ có ích hơn một chút. Chưa kể, đường không có người đi, tuy sẽ khó đi hơn, nhưng tài nguyên phong phú, trên đường lại thấy hai con thỏ hoang, đương nhiên là Hiểu Nhi nhặt hòn đá nhỏ đánh ngất, ba đứa con trai trợn mắt há hốc mồm ngây ngốc nhìn chằm chằm. Tỷ lệ đánh bừa mà trúng cũng quá cao đi, người khác ngắm chuẩn chưa chắc đã bằng!

Sau đó lại thấy một con gà rừng, ba người nói không cần Hiểu Nhi ra tay, vì thế mới có một cảnh chiến đấu kịch liệt diễn ra: chặn đường, lao tới, lại đánh, lại dùng sọt úp xuống, dùng mười tám thế võ công đồng thời ra trận mới bắt được con gà rừng. Sau khi bắt được gà rừng, ba người ngồi xuống để hồi sức, trong lòng cảm thấy thật tức chết đi được.

Trong khi ba người kia đi bắt gà rừng thì Hiểu Nhi lại đi xung quanh, nhìn thấy một ổ thỏ hoang, theo phương pháp Bạch Thiên dạy, thuận lợi dùng nước trong không gian thu được ổ thỏ hoang đó, còn tìm được thêm một ổ có trứng gà rừng.

“Hôm nay chúng ta thật may mắn, trước kia ca lên núi cũng chưa bao giờ bắt được nhiều gà rừng như vậy.” Cảnh Duệ nghĩ có thể hầm canh gà cho nương uống, liền cười tươi.

“Gà rừng hôm nay thật ngốc.” Hiểu Nhi vì che giấu đi khả năng của mình, cố ý nói như vậy. Ba người còn lại trợn mắt nhìn.

Bốn người vừa nói vừa cười đi xuống núi, dừng lại ở con suối nhỏ dưới chân núi, bắt đầu kiểm kê con mồi.

Thẩm Tử Hiên biết trèo cây, lấy được năm trứng chim, còn tìm được hai cây mía, còn dùng liềm chặt thành nhiều đoạn nhỏ.

Thẩm Cảnh Duệ tìm được cây óc chó dại hái được hai cân quả óc chó, mâm xôi vàng cũng hái được một túi nhỏ, Thẩm Cảnh Hạo hái được mười mấy trái kiwi. Hiểu Nhi hái được gần nửa sọt hạt dẻ và củ từ. Còn lại chính là bốn con gà rừng, hai con thỏ.

Bốn người đi một đoạn đều đói bụng, liền ở bên dòng suối nhóm lửa nướng hai củ từ, mấy quả trứng chim và trứng gà rừng. Trong lúc đợi khoai và trứng chín thì mấy người Hiểu Nhi ngồi vừa ăn mía, quả kiwi và mâm xôi vàng vừa nói chuyện phiếm.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, bầu trời mùa thu cao, sâu, không một gợn mây, thật trong xanh. Đôi khi có thể thấy những đàn chim di trú bay qua. Cánh đồng phía xa như một đại dương vàng, gió thổi rì rào như song vỗ vào bờ biển. Hiểu Nhi ăn một cây mía, nhìn cảnh đẹp này, trong lòng nhớ tới một câu kiếp trước thường xuyên nhìn thấy: “Thời thế an ổn, năm tháng yên tĩnh”.

“Thời thế an ổn, năm tháng yên tĩnh. Nói rất hay, Hiểu Nhi, lời này muội nghe được ở đâu vậy?” Thẩm Tử Hiên tò mò đánh giá Thẩm Hiểu Nhi, không biết có phải ảo giác hay không, đột nhiên cảm thấy Hiểu Nhi khác so với ngày trước, ngày trước tuy cũng khéo léo, nhưng không tự tin, thông minh như vậy.

Hiểu Nhi không nghĩ mình nói ra những lời nói trong lòng, cảm thấy bất đắc dĩ, đây là lại muốn nói dối: “Lúc ở trên trấn trên muội vô tình nghe được người ta nói, cảm thấy thật tốt, liền nhớ kỹ”.

Thẩm Tử Hiên không nói gì nữa, im lặng nhìn trước phong cảnh mắt, suy nghĩ miên man.

Một lúc sau, củ từ và trứng đều chín, mấy người chia ăn, còn lại một quả trứng chim và một quả trứng gà, Hiểu Nhi quyết định mang về nhà cho Lưu thị ăn. Ăn xong, Hiểu Nhi đem những thứ lấy được trên núi chia làm hai phần giống nhau, bỏ vào sọt. Lấy một sọt đưa cho Thẩm Tử Hiên: “Tử Hiên ca, đồ vật trong sọt này là của ca, người mang về trước đi, hôm nào chúng ta qua nhà ca ca lấy sọt.”

Thẩm Tử Hiên nói không cần, mấy thứ này phần lớn là ba người Hiểu Nhi bắt được, bản thân mình cũng không làm được bao nhiêu, nên không lấy, hắn nên để cho bọn họ mang về.

“Nếu Tử Hiên ca không cần, thì lần sau muội không chơi với ca nữa.” Hiểu Nhi chỉ có thể chiêu làm nũng của tiểu hài tử: Ca còn như thế nữa, thì lần sau ta sẽ không chơi với người nữa.