Đầu xuân nhiều mưa.
Mưa giống như lông trâu, rơi dày đặc, tạo thành một đám khói, bao phủ vạn vật trong đó.
Nhìn từ xa, những ngọn đồi bên ngoài thành được bao phủ bởi màu xanh nhạt, nhưng khi nhìn kỹ lại không có gì ở đó.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Trần Khinh Khinh không khỏi thở dài: "Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi. Xa mờ mịt, gần chẳng thấy chi."
"Khinh Khinh cô nương thật có tài văn chương!" Mặc Liên Thành vừa nghe thấy câu thơ này đã cổ vũ.
Trần Khinh Khinh xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Không dám nhận không dám nhận, chỉ bày tỏ cảm xúc mà thôi."
“Thúc thúc bảo ta gọi ngươi đi ăn.” Mặc Liên Thành cầm ô giấy dầu đứng ngoài cửa sổ nói với Trần Khinh Khinh.
Một người đàn ông như hắn không tiện vào thẳng trong phòng của một cô nương khuê các.
“Được, đến đây.” Nàng tìm trong phòng hồi lâu cũng không tìm được ô, đành phải dùng chung ô với Mặc Liên Thành.
Chiếc ô giấy dầu không quá nhỏ nhưng chỉ miễn cưỡng đủ cho hai người bọn họ.
Mặc Liên Thành cố tình nghiêng phần lớn chiếc ô về phía nàng, hạt mưa mỏng rơi xuống vai hắn hơn nửa.
Trời chợt ấm chợt lạnh là khó điều dưỡng nhất.
Cùng với cơn mưa phùn, cái mát lành của đầu xuân thấm vào xương từng người một.
Cuối ngày hôm qua, khi Trần Khinh Khinh chuẩn bị vào không gian để lấy một ít màng nhựa, cha Trần gọi nàng lại: “Khinh Khinh nhớ mang theo một số nguyên liệu để nấu lẩu, ngày mai chúng ta sẽ nấu lẩu. Đúng rồi, mang theo vài chai rượu nữa, rượu ở đây ta uống không quen."
Trần Khinh Khinh đồng ý từng cái một.
Cha Trần có hai sở thích, nấu ăn và uống rượu.
Mẹ Trần cũng có hai sở thích, buôn chuyện và chơi mạt chược.
Gần đây, hai cha con nàng và Mặc Liên Thành quá bận rộn, không để ý tới bà nên mẹ Trần không thể làm gì khác hơn là phải mang mạt chược quý giá của bà đi chơi với mấy hàng xóm. Trong vòng chưa đầy một tuần, mẹ Trần đã thân thiết với mấy bà hàng xóm.
Một khi mọi người tụ tập lại với nhau sẽ nói không ít, rất nhiều chuyện đàm tiếu đều được lan truyền trong đám đông, không chuyện nào có thể lọt khỏi tai mẹ Trần.
“Ôi, Liên Thành, mau tới lau đi.” Thấy người Mặc Liên Thành ướt một nửa, mẹ Trần lập tức đưa khăn khô đưa cho Trần Khinh Khinh: "Nào, để Khinh Khinh lau cho con.”
Trần Khinh Khinh nhăn mặt trừng mắt nhìn mẹ Trần một cái, lúc này mới lấy khăn lau sạch chỗ ẩm ướt của Mặc Liên Thành.
Độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm, đột nhiên tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông vẫn cảm thấy hơi không thích ứng. Cho dù họ đã chung sống lâu như vậy, chưa kể đến giá trị nhan sắc của Mạc Liên Thành rành rành ra đó.
Có lẽ nhìn thấu sự khó chịu của Trần Khinh Khinh, Mặc Liên Thành nhận lấy khăn rồi nói: "Ta tự làm đi." Trong giọng nói còn mang theo chút ý cười.
Cha Trần xây một cái bếp trong sảnh chính. Nước đỏ rực trong nồi đồng trên bếp đang sôi sùng sục.
Lẩu mà, thì phải đủ cay mới được coi là ngon.
Các nguyên liệu tươi ngon được chế biến đơn giản và đặt lần lượt trên đĩa sứ, sẵn sàng chế biến khi ăn.
Không khí ấm áp tràn vào phòng, mùi thơm hòa quyện với các nguyên liệu được nấu chín khiến ngón trỏ người ta động đậy. Lại uống thêm chút rượu, khỏi nói nói sảng khoái biết chừng nào.
Khi mẹ Trần đang ăn, thấy cha Trần muốn uống rượu thì không khỏi càm ràm: “Ông uống ít thôi.”
"Biết rồi biết rồi."
Cha Trần tuy tửu lượng thấp, nhưng nết rượu rất tốt. Uống say là ngủ, có thể ngủ cả đêm.
Mẹ Trần đôi khi uống hai ly, nói một cách hoa mỹ: Uống tí thì vui.
Nhưng bà cũng không giỏi uống rượu, uống nhiều sẽ nói nhiều.
"Khinh Khinh à, các con nhanh chóng tìm thời gian quyết định hôn sự đi."
Trần Khinh Khinh đột nhiên nghe được câu này, sợ tới mức nuốt miếng thịt bò vào miệng, không khỏi ho dữ dội: "Khụ! Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!"
"Không phải người làm mẹ này nói con đâu. Nhưng con đã lớn như vậy rồi mà còn không chịu lấy chồng sinh con. Nhớ năm đó mẹ bằng tuổi con, con đã biết chạy rồi!" Mẹ Trần rót cho mình một ly rượu nữa: "Bao giờ thì con mới sinh cho mẹ một đứa cháu ngoại để mẹ trông đây?"
Cha Trần đang nằm trên bàn không hiểu sao cũng tiếp lời: "Cha cũng muốn bế cháu ngoại!"
Rồi lại ngủ thϊếp đi.
Toàn thân Trần Khinh Khinh như bốc cháy.
"Mẹ, dừng lại! Mẹ nói cả đời này con sẽ không bao giờ lấy chồng mà!"
Mẹ Trần dường như bị nàng dọa sợ: "Được, được, được, không nói nữa, không nói nữa."
Hay cho một hiện trường công khai xử quyết.
Trần Khinh Khinh lấy chiếc bát sứ lớn che nửa khuôn mặt của mình, len lén liếc nhìn Mạc Liên Thành bên cạnh, phát hiện Mặc Liên Thành cũng đang nhìn mình, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên.
Khóe miệng Mặc Liên Thành khẽ cong lên, cười lấy đũa gắp một miếng thịt dê vừa mới làm nóng cho cô: "Khinh Khinh cô nương, ăn nhiều một chút."
“Ừ, ừ!” Trần Khinh Khinh vội vàng đút cơm vào miệng.
Không thể phủ nhận Mặc Liên Thành có ý với Trần Khinh Khinh, chỉ là không biết nàng có suy nghĩ gì.
Trần Khinh Khinh có vẻ ngoài trong sáng và dễ thương, thuộc kiểu tướng mạo trong sáng và ngây thơ như một bông hoa nhỏ. Khi cười thì tràn đầy sức sống, giống như mặt trời biết đi khiến người ta không nhịn được mà đến gần.
Sau khi ăn xong, hai con ma men cha Trần và mẹ Trần dắt díu nhau, qua loa rửa mặt cho nhau rồi đi ngủ, bỏ lại Mặc Liên Thành và Trần Khinh Khinh dọn dẹp đống lộn xộn.
Trước khi đi ngủ, mẹ Trần đã bí mật giấu một chiếc ô. Trần Khinh Khinh và Mặc Liên Thành bất đắc dĩ cùng che một chiếc ô, trở về phòng mình.
“Mẹ ta nói gì huynh đừng để ý, haha.” Trần Khinh Khinh một tay che mặt, cười haha.
Trong sân treo một chiếc đèn l*иg, ánh sáng màu cam ấm áp chiếu vào mặt Trần Khinh Khinh khiến mặt nàng càng đỏ hơn.
Mặc Liên Thành cười khẽ: “Khinh Khinh cô nương, ngươi đỏ mặt rồi.”
Câu này khiến Trần Khinh Khinh xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.
Không màng trời mưa, Trần Khinh Khinh không thèm ngoảnh lại đã lao ra ngoài: "Ta đến rồi, Mặc công tử cũng về nghỉ ngơi đi!"
Mặc Liên Thành đứng đó lắc đầu cười tủm tỉm, xem ra đã dọa người ta rồi.
Người áo đen trốn trong bóng tối thấy cảnh này thì buồn cười, xem ra chủ nhân đã động tâm.
"Mặc Ngũ, đừng trốn nữa, đi ra."
Người đàn ông áo đen sắp xếp lại biểu cảm và cảm xúc của mình, rồi bước ra từ bóng tối.
"Tham kiến chủ nhân."
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, đám người kia quả nhiên không kìm chế được."
"Ừm."
Có vẻ như thời gian ở lại đây không còn nhiều, đã đến lúc phải rời đi.
Trần Khinh Khinh nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Câu nói "Khinh Khinh cô nương, ngươi đỏ mặt" cứ văng vẳng trong đầu nàng.
Thái độ và hành động của Mặc Liên Thành khi hắn nói những lời này đọng lại trong tâm trí cô.
Trần Khinh Khinh mất ngủ.
Trần Khinh Khinh vốn là một tờ giấy trắng về mặt tình cảm, hoàn toàn không biết yêu là gì nên cũng rất đau khổ.
Nàng nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, khi nhắm mắt lại, khuôn mặt Mặc Liên Thành và từng chi tiết bọn họ chung đυ.ng với nhau lại hiện ra trước mắt nàng.
Thôi kệ đi, thuyền tới đầu cầu sẽ tự thẳng.
Trần Khinh Khinh an ủi mình như vậy.
Cuối cùng khi nàng chìm vào giấc ngủ thì trời đã gần sáng, nhưng điều này không ngăn được Trần Khinh Khinh muốn ngủ nướng.