Chương 8: Trường An

Sau hành trình kéo dài cả năm trời, bọn họ đi qua hàng chục thành trì lớn nhỏ, từ nghèo khó đến phồn hoa.

Bọn họ cũng gặp nhiều nguy hiểm trên đường đi, nhưng tất cả đều được hóa giải hết.

Nhìn thấy thành trì rộng lớn cách đó không xa, Trần Khinh Khinh không kìm được nước mắt lưng tròng, vất vả một năm qua đều đáng giá.

Sau một năm, gia đình bọn họ dựa vào không gian đó nên cuộc sống cũng không coi là tệ lắm.

Tiền tài không để lộ ra ngoài, Trần Khinh Khinh từ lâu đã ghi nhớ những đạo lý đơn giản này.

Mẹ Trần cũng vô cùng hưng phấn: "Ông già, rốt cục chúng ta cũng tới Trường An rồi!"

Cha Trần bị mẹ Trần lắc đến choáng đầu, nhưng cũng không thể kìm được sự phấn khích của mình: "Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng tới rồi."

Trường An, đã lâu rồi Mặc Liên Thành không trở lại nơi này, cũng không biết có thay đổi gì hay không.

Mặc Liên Thành có hơi chờ mong, hy vọng rằng những người đó sẽ không làm hắn thất vọng.

Đoàn người nộp lệ phí vào thành, lúc này mới vào thành.

Trên đường đi, Trần Khinh Khinh cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền, không chỉ đủ bốn người bọn họ tiêu xài trong một khoảng thời gian, mà còn có thể mua một căn nhà.

Khi nghĩ đến việc mua một ngôi nhà, Trần Khinh Khinh vô cùng phấn khích, cuối cùng không còn phải sống cuộc sống đầu đường xó chợ nữa.

Đầu tiên bọn họ tìm một quán trọ, tắm nước nóng và thay quần áo sạch, lúc này Trần Khinh Khinh mới cảm thấy mình đã sống lại.

Khi bọn họ vào thành thì trời đã xế chiều, một ngày bận rộn đến lúc trời đã tối.

Sau một bữa ăn đạm bạc tại nhà trọ, bọn họ định nghỉ ngơi, dự định ngày mai sẽ đi dạo trong thành.

Ngay khi cơ thể tiếp xúc với chăn bông mềm mại, cả người hoàn toàn thư giãn, có thể ngửi thấy hương thơm của ánh nắng mặt trời.

Trần Khinh Khinh chìm vào giấc ngủ một cách mãn nguyện.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm khi Trần Khinh Khinh thức dậy cũng luôn nở nụ cười trên môi.

Đẩy cửa vào, lúc này Mặc Liên Thành ở đối diện cũng vừa dậy.

“Chào buổi sáng!” Trần Khinh Khinh tràn đầy sức sống nở nụ cười với hắn.

Vốn dĩ nàng đã có dáng vẻ ngoan ngoãn, khi cười lại càng đáng yêu, giống như ánh nắng giữa mùa đông, khiến người ta không khỏi muốn chạm vào nàng.

Mặc Liên Thành bị nụ cười của nàng làm cho lóa mắt, sửng sốt một lúc mới nói: “Chào buổi sáng.”

"Hôm nay ra ngoài đi dạo à?"

"Tùy ngươi."

Khi hai người họ đến tầng dưới, cha Trần và mẹ Trần đã bắt đầu ăn sáng.

"Chào buổi sáng, cha mẹ."

“Chào buổi sáng thúc thúc, thẩm thẩm.” Mặc Liên Thành cũng hình thành thói quen chào buổi sáng.

"Mau tới ăn đi."

Bữa sáng ở nhà trọ ngon một cách đáng ngạc nhiên.

Tào phớ ngọt ngào kết hợp với tiểu long bao ngon ngọt nhiều nước khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.

Cả bốn người đều ăn không ít.

Đầu xuân nhiệt độ thích hợp, không nóng cũng không lạnh, vừa vặn để ra ngoài.

Mẹ Trần cho tiểu nhị của tiệm chút tiền thưởng, sau đó hỏi y có thể mua nhà ở đâu.

Tiểu nhị trong tiệm nhận tiền thưởng, hướng dẫn chi tiết cho mẹ Trần.

"Muốn mua nhà thì đến nhà của Đỗ chưởng quỹ ở thành tây. Giá cả ông ấy đưa ra rất hợp lý, thậm chí có thể bớt chút đỉnh."

Theo lời của tiểu nhị trong tiệm, một nhà ba người đến nhà Đỗ chưởng quỹ. Mặc Liên Thành có việc phải làm nên chia tay ở nửa đường.

Bọn họ mua một ngôi nhà cũ ở thành nam với giá ba mươi lượng bạc.

Ngôi nhà này không coi là nhỏ, có một gian nhà chính và ba gian phụ, còn có một sân lớn, góc sân phía tây nam trồng một cây hoa quế.

Ngôi nhà dường như đã được cải tạo gần đây, khiến người ta vô cùng hài lòng, mặc dù nó không có đồ đạc.

“Ôi chao, ngôi nhà này không tệ nha!” Mẹ Trần thở dài.

Thành Nam là nhộn nhịp nhất, hầu như tất cả những người làm ăn nhỏ đều tập trung ở khu vực này.

“Chúng ta nhặt được món hời rồi.” Cha Trần nói.

Theo lời của Đỗ chưởng quỹ, gia đình này chuyển về quê ở Giang Nam vì có việc gấp nên bán với giá rẻ, thế mới khiến bọn họ được hời.

Trần Khinh Khinh đánh giá cái viện này, trong đầu đã có quy hoạch.

Điều khiến nàng hài lòng nhất ở ngôi nhà này là sân, sân rộng và chất lượng đất tốt nên có thể trồng trọt được.

Một ý nghĩ khiến nàng rục rịch.

Một tay trả tiền, một tay cầm giấy tờ nhà đất, sau khi giao dịch xong, Đỗ chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán. Vốn dĩ căn nhà có thể bán được nhiều tiền hơn.

Cha Trần và mẹ Trần bỏ lại Trần Khinh Khinh mà đi chợ mua đồ dùng gia đình.

Khi nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của cha mẹ thì nàng hiểu được một chút. Sau hơn một năm rong ruổi, cuối cùng cũng được ổn định, trải qua khoảng thời gian ngọt ngào.

Trần Khinh Khinh tự đi dạo phố một mình.

Dù sao Trường An cũng là đô thành của Trần quốc nên trị an chắc chắn sẽ tốt, đội quân tuần tra trên phố cách một khoảng thời gian sẽ tuần tra một lần.

Wow, nhiều hương liệu quá!

Hai mắt Trần Khinh Khinh sáng lên, lao về phía trước.

Chủ sạp nhìn thấy vội vàng giới thiệu: "Tiểu thư thật tinh mắt, đây là gia vị mới từ Tây Vực mang về!"

"Mỗi loại lấy một ít!"

"Được!"

Có hơn chục loại gia vị trong một túi lớn, nhưng cũng không tốn bao nhiêu tiền. Trần Khinh Khinh một lần nữa than thở về giá cả rẻ của các mặt hàng.

Có người bán gia vị thì tất nhiên cũng có người bán hạt giống.

Vừa bước vào cửa hàng bán cây nông nghiệp, Trần Khinh Khinh đã hoa mắt. Hàng nghìn mẫu hạt giống được dán nhãn và trưng bày trong những tấm lưới mắt cáo bằng gỗ, trong đó có nhiều mẫu là hạt giống của những loài cây đã tuyệt chủng ở thời hiện đại.

Sự tò mò của Trần Khinh Khinh nhất thời được khơi dậy và nàng mua không ít.

Nàng chỉ nhìn thấy những loài thực vật đã tuyệt chủng trong sách, không biết thực tế trông như thế nào.

Sau khi đi dạo một vòng, trời đã tối sầm, Trần Khinh Khinh ôm một đống đồ trở về nhà.

Sau khi trở về nhà, nàng chấn động. Nhìn ngôi nhà đã được sửa sang lại, Trần Khinh Khinh không khỏi cảm thán về năng lực hành động của cha mẹ nàng và sức mạnh của đồng tiền.

Trong sân lại không thay đổi nhiều lắm, bởi vì nàng đã đặc biệt dặn là nàng muốn sử dụng sân này.

Thấy con gái về, mẹ Trần vội vàng chạy tới giúp lấy đồ.

Xem xét các thứ, hay thật, tất cả đều là hạt giống và gia vị.

"Khinh Khinh, sao con mua nhiều hạt giống như vậy?"

Cha Trần nói: "Bà quên con gái bà làm nghề gì rồi à?"

“Đúng rồi, sao ta lại quên mất chứ.” Mẹ Trần thu dọn đồ đạc, bảo Trần Khinh Khinh đi ăn: “Mau tới ăn thôi, cha con làm thịt bò sốt đấy.”

Món thịt bò sốt của cha Trần là tuyệt nhất, năm đó có không ít người đến bái sư học nghệ nhưng không ai nấu được ngon hơn ông.

Ngoại trừ thịt bò sốt, mọi thứ khác trên bàn ăn tối đều là món sở trường của cha Trần.

Sau khi cả nhà cơm nước no nê, Trần Khinh Khinh mới nhận ra còn thiếu một người.

"Cha, có phải thiếu người không?"

"Liên Thành à, lúc chúng ta trở về đã gặp nó, nó nói còn chưa xong việc, không trở lại ăn cơm."

“Ồ.” Trần Khinh Khinh gật đầu.

Hai cha con ngồi trong sân, một người ngước nhìn trời sao, một người cúi đầu suy nghĩ.

Vào thời cổ đại không bị ô nhiễm bởi các ngành công nghiệp hiện đại, không có thời tiết như sương mù hay mấy thứ khác.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm có thể nhìn thấy rõ ràng, lấp la lấp lánh, thậm chí không khí cũng trong lành khiến con người sảng khoái cả về thể chất và tinh thần.

Cả nhà đến Trường An một cách an toàn thuận lợi, còn có ngôi nhà riêng của gia đình mình. Đây là một khởi đầu rất tốt.

Xem ra không thể xuyên không về thời hiện đại rồi, vậy sống ở đây cũng rất tốt.

Trần Khinh Khinh thầm hạ quyết tâm.

Một cuộc sống tốt đẹp luôn nằm trong quyết định của chính mình.