"Ngươi là Tưởng Hàn?" Trần Khinh Khinh tò mò nhiều hơn ngạc nhiên khi thấy Tưởng Hàn xuất hiện ở đây: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tưởng Hàn là thủ lĩnh của những binh lính đã quản thúc họ dưới danh nghĩa phiếu ăn dài hạn khi gia đình họ lần đầu tiên xuyên không đến đây.
Tưởng Hàn im lặng khi nghe thấy câu hỏi của nàng.
"Ta đã trở thành lính đào ngũ…" Sau khi im lặng một lúc lâu, Tưởng Hàn khó khăn nói.
"À…" Trần Khinh Khinh không biết phải trả lời như thế nào mà không gây ra sự lúng túng chết người. Nàng giống hệt cha mẹ của mình, không giỏi trong việc an ủi người khác.
"Ngươi muốn nghe không?" Tưởng Hàn nở một nụ cười gượng gạo, cũng không quan tâm Trần Khinh Khinh đang thất thần có trả lời hay không.
"Sau khi các ngươi đi, nạn dân trở nên càng ngày càng nhiều, lương thảo của bọn ta cũng chẳng chống đỡ được bao lâu, trong vòng chưa đầy ba tháng mà xác người chết đói đã nằm la liệt."
Tưởng Hàn xoa mặt: "Cái may trong cái rủi là các nước láng giềng không phát động công kích, nếu không những binh lính gầy gò đến mức da bọc xương đó mà ra đánh trận, ta nghĩ chắc chắn họ sẽ không thể kiên trì được trong thời gian một nén nhang."
Nghe vậy, Trần Khinh Khinh nhất thời không giấu được vẻ phức tạp trên mặt.
"Vậy các ngươi không xin bên trên giúp đỡ sao?" Trần Khinh Khinh mở miệng hỏi.
"Sao lại không chứ? Nhưng cũng vô ích thôi!" Tưởng Hàn kích động đứng lên: "Ngươi có biết rằng bọn họ nói thế nào không? Bọn họ nói rằng chết vài người thì đã làm sao? Trần Quốc có nhiều người đến vậy, chết vài người thì cứ coi là giảm bớt gánh nặng cho quốc gia."
"Súc sinh, đó đều là mạng người mà!" Nghe vậy, Trần Khinh Khinh cũng không thể kìm nén được cơn giận trong lòng.
Tưởng Hàn nhếch khóe miệng: "Ta cũng biết đó đều là mạng người, vì vậy ta đã giải tán quân đội."
"Dù sao thì họ theo ta cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Có lẽ sau khi không đi theo ta nữa, họ còn có thể tìm được một con đường để có thể sống tiếp…"
Tưởng Hàn cố gắng kìm nén nước mắt: "Ta có lỗi với họ, suy cho cùng ta là người đã đưa họ rời khỏi quê hương, nơi mà họ đã sống hơn nửa cuộc đời."
"Nói là để kiến công lập nghiệp, không ngờ rằng còn chưa đánh trận thì có rất nhiều huynh đệ đã chết vì đói trước."
Những giọt nước mắt to lăn dài, nhỏ xuống mặt bàn, bắn tung tóe từng mảng nước nhỏ.
Cổ nhân có câu, nam nhân có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, chỉ là chưa đến mức đau thương mà thôi.
Tưởng Hàn lau nước mắt trên mặt, ổn định lại cảm xúc và tiếp tục nói: "Sau đó có một số huynh đệ đã lựa chọn việc trở về nhà giống ta, có huynh đệ đã chết trên đường trở về nhà."
Đôi mắt của Tưởng Hàn trống rỗng, dường như đã chìm vào trong ký ức.
Trần Khinh Khinh cũng ngại làm phiền đến hắn ta, nàng chỉ thu dọn bát cơm trên bàn và đi rửa sạch trước.
Trong lúc rửa bát, nàng không khỏi suy nghĩ, nếu lúc đầu họ không chạy trốn thành công thì mọi chuyện sẽ thế nào, có phải họ sẽ phải làm phiếu ăn miễn phí cả đời cho những nạn dân đó không?
Liệu có phải cũng sẽ không có nhiều người chết đến vậy?
Trần Khinh Khinh lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng rũ bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu, đây không phải lý do khiến nàng trở thành người tốt, cũng không phải lý do khiến nàng cống hiến hết mình, nàng không nên nghi ngờ lựa chọn của mình.
Suy cho cùng, cuộc sống của mỗi người là tự do và không nên bị người khác kiểm soát trong lòng bàn tay.
Nếu phải sống trong sự kiểm soát của người khác thì há chẳng phải là chẳng khác gì cá chậu chim l*иg hay sao?
Một cuộc sống không có tự do có thể được coi là một cuộc sống trọn vẹn không?
Trần Khinh Khinh lơ đễnh, trượt tay "bộp" một tiếng, chiếc bát sứ trắng xinh xắn bị vỡ thành nhiều mảnh.
Nghe thấy tiếng chiếc bát sứ rơi vỡ vụn, Tưởng Hàn vội vàng đi tới xem: "Ngươi làm sao vậy?"
Nhìn thấy mảnh vỡ trên mặt đất, hắn ta lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Hắn ta lấy cây chổi và bắt đầu quét dọn.
Lúc này, suy nghĩ của Trần Khinh Khinh đã bay xa.
Nàng có một suy nghĩ táo bạo.
Đó chính là gieo trồng lúa mì và lúa nước chất lượng cao hơn, chỉ cần có thể tăng sản lượng lương thực thì số lượng nạn dân sẽ không càng ngày tăng mà chỉ càng ngày càng giảm xuống.
Trần Khinh Khinh đã bị chấn động bởi suy nghĩ của chính mình.
Không dễ để tạo ra lúa mì và lúa nước chất lượng cao hơn trong thời cổ đại.
Khoan nói đến nguyên nhân kỹ thuật, điều kiện môi trường và những thứ hiện có ở đây không thể trồng trọt lúa mì và lúa nước chất lượng cao hơn trong một thời gian ngắn được.
Bên cạnh đó, chu kỳ sinh trưởng của lúa mì và lúa nước dài hơn rau xanh nhiều, cả hai loại cây trồng này đều phải mất thời gian dài khoảng nửa năm để sinh trưởng.
Đúng rồi, còn có đậu nành và bắp!
Nhưng những vấn đề khiến người khác phiền não cứ thi nhau tới!
Hình như đậu nành và ngô vẫn chưa được đưa vào trong triều đại ở thời gian và không gian này. Mặc dù trong không gian của Trần Khinh Khinh cũng có hạt giống, nhưng chỉ dựa vào một ít hạt giống đó thì cũng không biết đến năm nào tháng nào, loại hạt giống đó mới phổ biến khắp cả nước.
Huống hồ, hạt giống hiện đại nếu gieo vào thời cổ đại, có thể sinh trưởng tốt là một chuyện, có thể đơm hoa kết trái, ăn được hay không lại là một chuyện khác.
Để đảm bảo an toàn, Trần Khinh Khinh vẫn quyết định thử nghiệm lúa mì và lúa nước, những thứ được phân bố rộng rãi ở địa phương, nếu thành công thì vấn đề thiếu lương thảo sẽ được giải quyết.
Nói làm là làm.
Nhưng Trần Khinh Khinh cũng không thể để một người như Tưởng Hàn ở trong nhà của mình, cũng không thể nói là tin tưởng được, dù sao thì hắn ta cũng đã giam cầm gia đình họ một khoảng thời gian khi họ vừa xuyên không đến đây.
"Tưởng Hàn." Trần Khinh Khinh ngồi trên chiếc ghế đá ngoài sân.
Ánh nắng ban mai ấm áp và ôn hòa chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của Tưởng Hàn, mang đến cho hắn ta một tia ấm áp. Tưởng Hàn đột nhiên cho rằng tưởng chừng như đến thời khắc này mình mới được sống lại.
Trên bàn đá có hai chén trà mới pha, một chén được đặt trước mặt Trần Khinh Khinh và một chén được đặt trước mặt Tưởng Hàn.
"Sau khi hồi phục, ngươi có dự định gì không?"
Đối với cảnh ngộ mình gặp phải trước đây, Trần Khinh Khinh cũng không đến mức căm hận, nàng chỉ hơi cảm thán mà thôi.
"Ta…" Tưởng Hàn nhìn chằm chằm vào lá trà chìm nổi trong chén trà đến mức xuất thần.
Không phải là hắn ta chưa từng trở về nhà.
Chỉ là khi hắn ta về đến nhà, trong nhà đã trống không từ lâu, một ngôi nhà tranh nhỏ xiêu vẹo trong mưa gió, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hắn ta nghe người dân ở trong thôn nói rằng song thân của hắn ta đã qua đời cách đây năm năm trước, tỷ tỷ của hắn ta cũng đã rời khỏi thôn và đi theo một người đàn ông.
Nghe thấy tin này, Tưởng Hàn đã mười năm chưa từng trở về nhà cảm thấy rất hổ thẹn với cha mẹ của mình. Trước sự dẫn đường của người dân trong thôn, hắn đã dập đầu ba cái trước mộ của song thân đang ở nơi xa xôi của mình.
Lúc đó, Tưởng Hàn thầm nghĩ trong lòng rằng đến khi bản thân áo gầm về làng, hắn ta sẽ bái tế cha mẹ của mình lần nữa.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng mình lại rơi vào tình cảnh phải dựa vào sự cứu trợ của người khác mới có thể miễn cưỡng sống sót.
Nhìn lá trà trong chén trà, lúc này hắn ta nghĩ rằng mình cũng giống như chiếc lá trà này, lênh đênh trong thế gian, không có nơi để dựa vào.
"Đến khi vết thương hồi phục, ta sẽ tự mình rời đi, sẽ không làm phiền các ngươi nữa." Tưởng Hàn nhấp một ngụm trà, một người thô kệch như hắn ta không biết thưởng thức trà, nhưng hắn ta cảm thấy loại trà này ngon gấp trăm lần các loại trà khác.
"Đương nhiên ta cũng sẽ không ăn không ở nhà các ngươi, ta cũng sẽ giúp các ngươi làm việc."