Chương 14: Hái thuốc gặp người quen

Trần Khinh Khinh xuống núi với tâm sự nặng nề, duyên phận trời định gì đó là gạt người phải không…

Chẳng qua chỉ là dây tơ hồng rơi xuống một cách trùng hợp mà thôi, có khi là do nó bị gió thổi rơi xuống.

Nàng không đi theo con đường ban đầu lên núi mà đi theo một con đường nhỏ khác.

Trần Khinh Khinh đã hỏi hòa thượng trong chùa, hòa thượng nói rằng trên núi không có dã thú lớn, chỉ có rắn rết, bảo nàng cẩn thận hơn, hòa thượng còn đưa cho Trần Khinh Khinh một túi thơm để phòng độc trùng.

Khi đi ngang qua hòm công đức trước cổng chùa, Trần Khinh Khinh bỏ một nén bạc vụn vào trong hòm, đó là tiền hương dầu.

Con đường nhỏ này không mấy ai đi, nàng nhìn thấy không ít thảo dược dọc đường.

Trần Khinh Khinh thậm chí còn nhìn thấy một cây nhân sâm nhỏ, nhưng nàng không đào, bởi vì cây nhân sâm nhỏ này không có tác dụng gì lớn, đào về cũng rất lãng phí, còn không bằng để nó tự do lớn lên.

Các loại thảo dược lần lượt xuất hiện trước mặt nàng, Trần Khinh Khinh hái một cách vui vẻ. Khi chạng vạng tối, nàng đã hái nhiều đến mức giỏ trúc không còn chỗ để đựng nữa.

Thấy trời càng lúc càng muộn, Trần Khinh Khinh không còn cách nào khác đành tiếc nuối bỏ cuộc, hôm khác lại đến hái tiếp, dù sao thì thảo dược cũng không có chân nên nó không chạy được.

Nàng đi men theo con đường xuống núi.

Hôm nay nàng đã hái được nhiều thảo dược như vậy, thu hoạch khá phong phú.

Khi đi ngang qua một bụi rậm tươi tốt, tiếng "sột soạt" vang lên từ bên trong.

Không biết có phải do nhiệt độ trên núi giảm xuống hay không, Trần Khinh Khinh cảm thấy sau lưng ớn lạnh, chuyển động khác thường trong bụi rậm càng khiến nàng sởn gai ốc.

Nàng xoa cánh tay và bước nhanh xuống núi.

"Cứu ta với… cứu… cứu ta với…"

Trần Khinh Khinh khựng lại, hình như nàng nghe thấy tiếng kêu cứu của người nào đó.

"Có ai không…"

Trần Khinh Khinh đi về phía nơi phát ra giọng nói, chính là bụi rậm vừa rồi.

Nàng cẩn thận đặt giỏ trúc xuống và cầm chiếc cuốc nhỏ trong tay.

Sau đó, nàng chậm rãi rẽ bụi rậm và nhìn thấy một người đang nằm trong đó.

Trên người hắn ta đầy vết thương, y phục của hắn ta tả tơi, bởi vì mặt hắn ta hướng xuống đất, cộng với việc trời đã gần tối nên Trần Khinh Khinh không có cách nào để nhìn rõ mặt hắn ta.

"Này, ngươi còn sống không?" Trần Khinh Khinh nắm chặt chiếc cuốc nhỏ trong tay, nếu người nằm trên mặt đất có bất kỳ hành động khác thường nào thì nàng sẽ vung cuốc xuống.

Giọng nói của người nằm trên mặt đất hơi khàn: "Cứu ta với…"

Sau khi nói xong câu đó, người nằm trên mặt đất hoàn toàn không động đậy nữa, dù Trần Khinh Khinh gọi thế nào thì hắn ta cũng chẳng có phản ứng gì.

Trần Khinh Khinh đặt chiếc cuốc xuống và vươn tay thăm dò hơi thở thở của người đó, hắn ta vẫn còn sống.

Dù sao cũng là một mạng người nên Trần Khinh Khinh không thể cứ mặc kệ như vậy. Thấy xung quanh không có ai khác, nàng lập tức bước vào không gian lấy thuốc và một chiếc xe đẩy nhỏ ra.

Trần Khinh Khinh mở miệng hắn ta ra, rồi đổ nước vào và sau đó nhét thuốc vào trong miệng của hắn ta.

Nàng đỡ hắn ta lên chiếc xe đẩy nhỏ và cẩn thận đẩy hắn ta xuống núi.

Xét theo chiều cao, người này là đàn ông, nhưng cân nặng lại cực kỳ nhẹ.

Nàng nán lại trên đường quá lâu, màn đêm buông xuống lúc nào không hay.

Trần Khinh Khinh trở về nhà dưới ánh trăng.

Cha Trần và mẹ Trần vẫn chưa trở về.

Trần Khinh Khinh một mình vất vả kéo người đàn ông trên xe đẩy nhỏ xuống, sau đó để hắn ta nằm trên giường trong phòng khách.

Vết thương trên người của người đàn ông có vẻ kinh khủng nhưng thật ra không có vết thương nào sâu, chẳng qua chỉ trông đáng sợ mà thôi.

Mặt hắn ta bẩn thỉu và đầy bụi bẩn nên không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của hắn ta.

Trên người người đàn ông này không có bao nhiêu thịt, gầy gò ốm yếu, gò má cao nhô ra, khớp ngón tay cũng đặc biệt lộ ra.

Trần Khinh Khinh đoán rằng người này ngất xỉu vì đói.

Trần Khinh Khinh sửa sang lại bản thân rồi sau đó đi nấu cháo, người nhịn đói trong thời gian dài ăn cháo vẫn tốt hơn.

Sau khi nàng nấu cháo xong, cha Trần và mẹ Trần cũng đã trở về.

Trần Khinh Khinh lấy cho cha Trần và mẹ Trần mỗi người một bát cháo trước, sau đó lại lấy một cái bát lớn nhất, đổ hết cháo vào trong bát rồi để một bên cho nhanh nguội.

Sau khi ba người họ ăn xong, người đàn ông đó cũng tỉnh lại.

Mẹ Trần thính tai đã nghe thấy tiếng động trong phòng khách nên lập tức đi xem.

"Có trộm!"

Nghe thấy tiếng hét của mẹ Trần, Trần Khinh Khinh lập tức chạy sang.

"Ông Trần! Có trộm vào nhà rồi!"

Cha Trần cũng cầm cái cuốc chặn trước mặt mẹ Trần: "Trộm ở đâu?"

"Ở trên giường, hắn ta ở trên giường!"

"Cha! Đó là người con nhặt về!"

Nghe thấy vậy, cha Trần lập tức đặt chiếc cuốc trong tay xuống: "Người con nhặt về hả?"

"Khinh Khinh à, sao người nào con cũng nhặt về hết vậy?"

Trần Khinh Khinh gãi đầu: "Con quên nói với hai người, hắn ta là người con nhặt được lúc xuống núi, hắn nằm trong bụi cây kêu "cứu ta với", dù sao thì con cũng không thể thấy chết không cứu đúng không? Dù gì thì cũng là một mạng người!"

Cha Trần và mẹ Trần đã dạy dỗ nàng từ nhỏ rằng cần phải tôn trọng và yêu thương mỗi một sinh mạng.

"Nước, nước, cho ta ít nước…" Người nằm trên giường nhỏ giọng nói.

"Ừ, ừ." Trần Khinh Khinh cầm bình nước trên bàn lên và rót một cốc nước.

Cha Trần nhận lấy cốc nước và nói: "Để cha."

Sau khi uống nước xong, người đàn ông nằm trên giường nói cảm ơn một cách yếu ớt.

Sau đó, Trần Khinh Khinh lại bưng một bát cháo đã nguội đến, vẫn là cha Trần đút cho hắn ta.

Sau khi ăn cháo xong được một lúc, người đàn ông đó lại ngủ thϊếp đi.

Nếu người là do Trần Khinh Khinh nhặt về thì đương nhiên phải do nàng chịu trách nhiệm đến cùng.

Giờ Tý, Tưởng Hàn Tỉnh lại, chiếc giường êm ái phía dưới nói cho hắn ta biết rằng hắn ta đã thoát khỏi sự truy đuổi của binh lính.

Hắn ta nhớ rằng mình đã nhìn thấy "phiếu ăn dài hạn", khóe miệng của Tưởng Hàn hơi cong lên, không ngờ rằng trời xui đất khiến Trần Khinh Khinh đã cứu mạng hắn ta.

Hắn ta nên báo đáp ân cứu mạng này như thế nào đây?

Trần Khinh Khinh đang nằm ngủ đột nhiên hắt hơi, sau đó nàng lại lật người ngủ tiếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Khinh Khinh đun một nồi nước nóng lớn để chuẩn bị. Nàng nghĩ rằng sau khi tỉnh dậy, người đàn ông đó chắc chắn sẽ muốn tắm rửa sạch sẽ vì vậy nàng đun một nồi nước trước.

Trần Khinh Khinh nghĩ không sai, người đàn ông đó vừa tỉnh dậy liền hỏi Trần Khinh Khinh rằng nơi nấu nước nóng ở đâu, hắn ta muốn tắm rửa.

"Ta đã đun xong rồi, ở trong căn phòng đó."

Trần Khinh Khinh chỉ vào căn phòng ở nằm ở góc Tây Bắc: "Ta đã đặt một bộ y phục ở trong đó, ngươi tắm xong rồi mặc vào."

Tưởng Hàn không còn gì để nói, hắn ta chỉ nói cảm ơn: "Đa tạ cô nương."

Có lẽ nàng ta không nhận ra mình, Tưởng Hàn nghĩ.

Sau khi tắm rửa và thay y phục xong, Tưởng Hàn đến phòng chính. Trên bàn trong phòng chính có bữa sáng, Trần Khinh Khinh đang ngồi ăn.

"Mau đến đây ăn sáng đi." Trần Khinh Khinh vẫy tay gọi hắn ta.

Trần Khinh Khinh vừa ăn vừa quan sát hắn ta, người đàn ông này gầy quá, nàng lại thở dài.

Tuy nhiên, nàng có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, có phải họ đã từng gặp nhau ở đâu không?

Nhưng Trần Khinh Khinh cũng không hỏi, nàng chỉ lặng lẽ ăn sáng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Tưởng Hàn chủ động lên tiếng: "Tại hạ tên là Tưởng Hàn."

"Ta tên là Trần Khinh Khinh."

Tưởng Hàn im lặng một lúc, nàng ta vẫn chưa nhớ ra mình là ai sao?

Trần Khinh Khinh suy nghĩ, Tưởng Hàn…

Cái tên nghe quen quen nhưng tự dưng nàng không nhớ được.

Tưởng Hàn cũng không nói gì nữa.

Đột nhiên, một cảnh tượng quen thuộc lóe lên trước mắt Trần Khinh Khinh.

Nàng đã nhớ ra!