Chương 8: Hoắc Khải Minh cũng trùng sinh rồi

Edit & Beta: moè Sana

Tiêu Cẩn Nghiêm không lập tức rời khỏi, hắn lại trông coi Hoắc Khải Minh một hồi, thấy hắn ngủ vô cùng an ổn, lúc này mới yên tâm, trở lại ngồi trên giường của bản thân, cầm lấy quyển sách vừa rồi đọc tiếp.

Mà lúc này Hoắc Khải Minh nằm đối diện vách tường lại mở hai mắt ra lần nữa, chỉ là hiện tại hai mắt hắn đỏ như máu, hai bàn móng tay đều hung hăng cắm vào lòng bàn tay.

Hắn đã trở lại!!! Trở lại trước khi mọi sai lầm bắt đầu.

Đây có phải nói rõ sau này hết thảy đều có cơ hội sửa chữa một lần nữa hay không? thúc thẩm có còn ở nhà làm mưa làm gió, đường huynh đệ tỷ muội còn dáng vẻ không chút gánh nặng tâm lý bóc lột thê nhi hắn, đường chất tử còn xem nhi tử hắn như nô bộc tùy ý khi dễ nữa không, các ngươi đã sẵn sàng đón nhận sự trả thù của ta chưa?

Nghĩ đến lời Trấn Quốc Công nói với hắn lúc bệnh nặng, còn có những chuyện trước khi hắn tắt thở tự mình phái người tra được, Hoắc Khải Minh liền cảm thấy chỉ gϊếŧ chết người một nhà mặt người dạ thú kia thì quá tiện nghi cho bọn họ rồi.

Nghĩ hắn đường đường là một thượng tướng liên bang, cư nhiên bị một đám thôn dân thô bỉ đùa bỡn trong lòng bàn tay, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Đúng vậy, Hoắc Khải Minh vốn không phải là người của thế giới này, mà đến từ thời đại vũ trụ vạn năm sau.

Hắn vốn chính là Thượng Tướng của liên bang Tinh Tế, vào một lần giao chiến với Tinh Tế phản quân bị nội gián bán đứng, lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ.

Vốn cho là linh hồn sẽ quay về với dải ngân hà, hắn không nghĩ tới sau khi chết cư nhiên đi tới nơi chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, một thời đại không được ghi chép lại.

Đây là một thời đại hoàn toàn không hợp với bản thân hắn, tất cả đối với hắn mà nói đều rất mới lạ. Trong trí nhớ của nguyên chủ, người này song thân mất sớm, là một nhà thúc thẩm chiếu cố hắn lớn lên, còn cung hắn đọc sách, cho nên cỗ thân thể này đối với một nhà thúc thẩm thập phần tín nhiệm.

Tuy rằng hắn có trí nhớ hoàn chỉnh của nguyên chủ, nhưng hết thảy nơi này đối với hắn mà nói vẫn rất có lực hấp dẫn, nhất là chuyện nguyên chủ là một thư sinh, còn là một thư sinh sắp tham gia viện thí, Hoắc Khải Minh dùng toàn bộ sức lực, một lòng một dạ nghiên cứu khoa cử, cũng nhanh chóng đắm chìm trong đó, hoàn toàn không nhớ rõ nguyên chủ còn có một thê tử cùng một nhi tử ba tuổi.

Chờ sau khi hắn thi đậu Nhất Giáp Thám Hoa hồi hương thăm người thân mới biết được, sau khi thê tử hắn chết đuối, nhi tử của hắn liền biến thành một hài tử ngoan cố, lệ khí mười phần. Thúc thúc thẩm thẩm của hắn thập phần tự trách nói với hắn là do bọn họ không quản giáo tốt hài tử, nhưng Hoắc thượng tướng đối với việc chăm sóc hài tử hiển nhiên còn giữ lại thói quen ở Tinh Tế, cho rằng hài tử tốt là không cần quản giáo.

Bởi vậy, hắn liền dứt khoát áp dụng thái độ thờ ơ với Hoắc Tử Thần, cho dù lúc hắn nhận được thư nhà, nhắc đến chuyện nhi tử của hắn giấu diếm tuổi thật để nhập ngũ rồi không rõ tung tích xong, cũng là nghe một chút liền bỏ qua, cũng không để ở trong lòng. Sinh sản ở Tinh Tế rất khó khăn, có người cả đời không sinh được hài tử.

Đời trước hắn cả đời tận sức tận lực vì cường quyền, cuối cùng làm quan tới vị trí Hữu Tướng, phong quang vô hạn, văn võ cả triều không ai không khách khí với hắn. Nhưng chỉ ngoại trừ một người, chính là Trấn Quốc Công Triệu Tử Thần, hắn ta đặc biệt thích gây phiền toái cho hắn.

Cuối cùng lúc hắn không thuốc nào có thể chữa khỏi, thời điểm bệnh tình nguy kịch, Trấn Quốc Công lại tới quý phủ của hắn thăm bệnh. Lúc ấy hắn đặc biệt cảm thấy kỳ quái, người gần như là đối thủ một mất một còn đời này của hắn lại vào lúc này đến thăm, sẽ không phải thấy hắn vẫn chịu đựng không tắt thở, nên muốn đến chọc tức chết hắn đi?

Lúc ấy vì không muốn bại lộ bản thân quá mức yếu thế, hắn còn ấu trĩ rời giường bệnh, ở trong phòng khách tiếp đãi vị Quốc Công gia này.

Chính từ trong miệng của hắn, biết được một tin tức lớn liên quan đến bản thân, Trấn Quốc Công Triệu Tử Thần vẫn luôn đối nghịch với hắn chính là nhi tử toàn thói xấu trong lời thúc thẩm - - Hoắc Tử Thần.

Trấn Quốc Công nói với hắn tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của mình, bao gồm cả nương hắn chết, phụ thân không quan tâm, hắn bị thúc công thẩm bà ngược đãi cho đến khi hắn khai gian tuổi ra chiến trường.

Hoắc Hữu tướng đến tận đây mới hiểu được vì sao trong một đêm cả nhà thúc thẩm cửa nát nhà tan, cũng không kịp gửi thư báo cho hắn biết, đó lại là vị Trấn quốc công “chưa hề quen biết” thủy chung đối chọi gay gắt với hắn, nguyên lai dưới sự lơ đãng xem nhẹ của bản thân, nhi tử cùng thê tử mất sớm của hắn đã từng chịu nhiều khuất nhục cùng bất công như vậy.

Vài ngày sau, Hữu tướng Hoắc Khải Minh nhận được kết quả hắn phái người điều tra được, đêm đó sau khi ngủ thì không tỉnh lại nữa.

Chỉ là không biết vì sao, Hoắc Khải Minh lần nữa mở mắt ra lại trở về thời điểm vừa xuyên đến thế giới này.

Thật tốt a! Đời trước hắn có mắt không tròng, xem cừu nhân trở thành thân nhân, cuối đời rơi vào kết cục không người chăm sóc, đời này hắn đã có cơ hội sửa chữa tất cả sai lầm của bản thân.

Lần này hắn nhất định sẽ cẩn thận nuôi dạy đứa nhi tử “không nghe lời, trộm gà trộm chó, lười biếng thành tính, khư khư cố chấp” trong miệng thúc thẩm, để cho hắn tiếp tục phong quang vô hạn như kiếp trước, còn phải che chở thật tốt cho thê tử đã từng nhận hết khuất nhục, cuối cùng chết sớm kia.

Còn có hảo thúc thẩm của hắn, hảo thân thích, nên bảo vệ thì bảo vệ, nợ nên đòi thì phải đòi. Đời trước những chuyện này là nhi tử hắn làm, đời này liền để hắn làm đi!

Nhưng mà... hình như có chuyện gì hắn không nhớ ra...

Đột nhiên, “phanh” một tiếng vang lên, khiến Tiêu Cẩn Nghiêm đang đọc sách sợ tới mức run rẩy, hắn ngẩng đầu, liền thấy Hoắc Khải Minh vốn đang ngủ lại nhanh nhẹn không giống một thư sinh từ trên giường nhảy dựng lên.

“Sao, sao vậy?” Tiêu Cẩn Nghiêm nhìn sắc mặt dữ tợn của Hoắc Khải Minh, lắp bắp hỏi.

Hoắc Khải Minh căn bản không để ý Tiêu Cẩn Nghiêm đã bị hắn dọa đến trợn mắt há hốc mồm, hắn đưa tay bắt lấy bả vai hắn ta, ngón tay cơ hồ sắp đâm vào da thịt, vội vàng hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi?”

"Là... là giờ thân, giờ thân một khắc...” Bả vai Tiêu Cẩn Nghiêm bị bóp đau nhức cũng không dám nhắc tới, chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt lắp bắp trả lời hắn.

“Là năm nào?”

“Thành, Thành Khang năm hai mươi chín, mùng, mùng ba tháng năm.”

“Đa tạ Cẩn Nghiêm huynh, ta có việc phải về nhà một chuyến, tiên sinh nơi đó còn phải làm phiền Cẩn Nghiêm huynh giúp ta xin nghỉ.” Nói xong, Hoắc Khải Minh buông bàn tay đang nắm bả vai Tiêu Cẩn Nghiêm ra, cũng không quay đầu bước nhanh khỏi tẩm thất.

“Ai, Khải Minh huynh, chờ một chút, huynh còn bệnh đó!” Tiêu Cẩn Nghiêm đuổi theo phía sau nhưng chỉ kịp nói một câu như vậy, ngay cả bóng lưng Hoắc Khải Minh cũng không nhìn thấy.

“Khải Minh huynh đi cũng quá nhanh rồi, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Thân thể còn chưa tốt đâu!” Tiêu Cẩn Nghiêm lầm bầm lắc đầu, “Hự, lực tay Khải Minh huynh cũng quá lớn rồi, đau chết ta.”

Tiêu Cẩn Nghiêm vừa cau mày nhẹ nhàng xoa bả vai, vừa nghĩ trong nhà Hoắc Khải Minh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chưa từng thấy Hoắc Khải Minh gấp gáp như vậy!

Hoắc Khải Minh cũng không biết bạn cùng phòng vừa quan tâm vừa châm chọc hắn, hiện tại trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tức phụ của mình kiếp trước, nữ nhân trầm mặc kia hẳn là trong mấy ngày này bị đường muội đẩy xuống sông, sốt cao không hạ mà chết. Hy vọng lần này hắn có thể kịp trở về mời đại phu cho nàng, lưu lại sinh mệnh yếu ớt của nàng.