Chương 7: Một chén súp gợi ra suy tư

Edit & Beta: moè Sana

Lưu thị quả thực tức muốn chết, lúc trước vì muốn tiếp tục làm chủ Hoắc gia, bà phải lựa chọn rất cẩn thận mới chọn trúng ba nàng tức phụ vừa khờ vừa nghe lời, tuy rằng ba người các nàng đều có tiểu tâm tư, các nàng cũng thường đấu tới đấu lui, nhưng bình thường bà đều bày ra dáng vẻ của bà bà, làm cho các nàng không dám làm loạn mà chỉ có thể nịnh bợ bà ta, kết quả vào thời điểm mấu chốt lại không trông cậy được vào ai.

Bà ta di chuyển đôi bàn chân bị bó đi tới cửa phòng Triệu Noãn Tình rồi đưa tay kéo cửa, nhưng Triệu Noãn Tình làm sao có thể không đề phòng chiêu này của bà ta, trực tiếp khóa cửa từ bên trong, Lưu thị nổi trận lôi đình cũng không thể mở được cửa phòng Triệu Noãn Tình ra, lúc này mới hiểu bà căn bản là không thể vào được phòng.

Bà thẹn quá hóa giận đứng ở trong sân quay mặt về hướng phòng Triệu Noãn Tình mắng to một trận, phun liên tục “phường kỹ nữ”, “Tiện nhân”, “Đồ thối nát”, “Không được chết tử tế”, “Lão Thiên gia đánh chết”, cư nhiên mỗi câu chửi đều không trùng nhau, làm cho Triệu Noãn Tình cảm thấy bội phục.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên kinh động đến những người khác trong thôn, mọi người nhao nhao mở cổng nhìn quanh, có người còn nhanh chân đứng hóng dưới cây liễu lớn đối diện Hoắc gia, đứng khoanh tay vừa nghe vừa xem náo nhiệt.

Trong phòng, Triệu Noãn Tình cùng bánh bao nhỏ vừa ăn vừa nghe tiếng mắng mỏ của Lưu thị, Triệu Noãn Tình lựa múc một quả trứng đút cho tiểu bánh bao ăn, lòng trắng trứng bao bọc lòng đỏ trứng, nhẹ nhàng cắn một miếng, lòng đỏ thơm ngào ngạt theo vết cắn chảy ra ngoài, quả thực ngon quá rồi.

Đời trước là Trấn Quốc Công nên đương nhiên hắn không ít lần dùng bữa do Ngự Thiện phòng chuẩn bị, cư nhiên lại cảm thấy không có gì ngon hơn được nữa quả trứng trần nho nhỏ này nữa.

Nhìn chén súp nàng vừa làm, lại ngẫm lại những người ngoài kia tranh nhau ăn như hổ đói, Triệu Noãn Tình bắt đầu tự hỏi.

Nàng một bên đút bánh bao nhỏ, một bên nghĩ chuyện này phải kết thúc như thế nào, tuy rằng nàng không có ký ức của nguyên chủ, nhưng vô số người xuyên không nói cho nàng biết, quá mức khác thường thường sẽ không có kết cục tốt, nàng trước đó ở trước mặt mọi người nháo một hai trận cũng không sao, tiếp tục nháo nữa mọi người không nhất định sẽ đứng về phía nàng.

Nhưng dựa trên tình hình bánh bao nhỏ nói cho nàng biết, thì người Hoắc gia quả thực xem hai mẫu tử nguyên chủ thành gia súc để dùng, không hề nương tay phân phó công việc cho các nàng, còn thường xuyên dùng đủ mọi lý do không cho bọn họ cơm ăn, cuộc sống trôi qua vô cùng khốn khổ, cho nên việc cấp bách trước mắt vẫn là nhanh chóng thoát khỏi cái nhà này.

Nhưng phiền toái ở chỗ nguyên chủ không phải quả phụ mang theo nhi tử, nàng có tướng công, hơn nữa tướng công tiện nghi kia còn đối với một nhà thúc thẩm nói gì nghe nấy, xem bọn họ như người thân, việc gì cũng tham khảo ý kiến của hai vị kia, cứ như vậy, nếu muốn thoát khỏi cảnh liều mạng cung phụng đại gia đình ham ăn nhát làm này, thì lựa chọn tốt nhất là giải trừ quan hệ phu thê với Hoắc Khải Minh.

Nhưng nơi này là cổ đại, vẫn là xã hội phong kiến cổ đại, muốn giải trừ quan hệ phu thê, cũng chỉ có thể hòa ly hoặc là bị bỏ. Hai loại này đều giống nhau, chẳng những nàng cần gánh vác nhiều lời đồn đãi nhảm nhí, mà ngay cả hài tử của nàng cũng phải chịu đựng điều tương tự, thậm chí còn có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của hắn, cho nên chuyện này nhất định phải xử lý cẩn thận.

Hơn nữa nguyên chủ lại là người chăm chỉ, nàng cơ hồ ôm đồm tất cả công việc trong nhà, ngay cả xuống ruộng làm việc cũng không ít, nếu không có một lý do hợp lý, Hoắc gia cũng không ai ngốc đến mức buông tha cho một cu li làm nhiều ăn ít như nàng, cho nên, quang minh chính đại rõ ràng sẽ không thành công.

Biện pháp mang lại hiệu quả nhanh chóng nhất chính là nàng tìm cho bản thân một “gian phu”, tặng miễn phí cho Hoắc Khải Minh một cái mũ nhỏ xanh mướt, nhưng nơi này là cổ đại, nếu nàng thật sự làm như vậy, kết cục so với bị thiêu chết tuyệt đối còn thảm hơn, cho nên đây cũng là một con đường không thể thực hiện được! Triệu Noãn Tình buồn bực muốn chết.

Không đúng, kỳ thật còn có một loại phương pháp khác, đó chính là -- trở thành quả phụ.

Nơi này cũng không có các loại phương pháp khoa học kỹ thuật tiên tiến, dựa vào bản lĩnh của nàng, lặng lẽ gϊếŧ chết thư sinh kia hẳn không phải là việc khó, gϊếŧ chết hắn xong thì đưa vào trong không gian, tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay ném hắn đến khu vực sâu trong núi, tất cả sẽ được giải quyết.

Chỉ là...Triệu Noãn Tình lén lút liếc nhìn bánh bao nhỏ còn đang ăn súp, đoán chừng sau này lỡ như nó biết được sự thật, e là sẽ hận nàng! Dù sao đó là cũng là cha ruột của nó, tuy rằng có thể nghe ra nó có nhiều bất mãn với phụ thân, nhưng hẳn là không đến mức ngóng trông cha chết.

Triệu Noãn Tình gãi trọc đầu cũng không thể nghĩ ra biện pháp gì tốt, quay đầu lại thì vừa vặn nhìn thấy trên giường có mấy bộ trường sam của nam tử nàng vừa gấp xong lúc nãy. Vô luận chất liệu vải hay đường may đều có thể nhìn ra, mấy bộ trường sam này so với y phục vá chồng chất trên người nàng và bánh bao nhỏ thì tốt hơn nhiều.

Tra nam, đại móng heo[1]... Triệu Noãn Tình nghĩ tới các loại biểu hiện của Hoắc Khải Minh mà nhi tử kể với nàng, tức giận bất bình mà oán thầm.

[1] 大猪蹄子 /dàzhūtízǐ/ đại móng heo, móng heo bự, chân lợn to Pigboy: nổi lên từ tiktok, thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.

Lúc này trong học đường ở trấn trên xa xôi, một học tử trẻ tuổi gầy gò đầu đầy mồ hôi từ trên giường mở to hai mắt ra, làm cho đồng môn vì không an tâm nên xin nghỉ để chăm sóc hắn nhìn mà hoảng sợ.

“Khải Minh huynh? Bây giờ huynh cảm thấy thế nào?” đồng môn nhìn Hoắc Khải Minh mặt đầy mồ hôi cùng sắc mặt trắng bệch hỏi, đồng thời rót một ly nước từ bàn nhỏ giữa hai chiếc giường đưa tới trước mặt hắn.

Hoắc Khải Minh thở hổn hển lấy lại bình tĩnh, đưa tay nhận lấy uống hai ngụm là hết, lúc này mới cảm thấy cổ họng đang bốc khói thoải mái hơn một chút.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy dung nhan trẻ tuổi của người bên cạnh, thiếu chút nữa giật mình làm rơi cái ly trong tay, nhìn chằm chằm người ta nửa ngày mới thử gọi một câu: “Cẩn Nghiêm huynh?”

Hiện tại hắn mặc dù thoạt nhìn bề ngoài rất trấn định, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn, khuôn mặt này rõ ràng là của Thái tử thái phó Tiêu Cẩn Nghiêm, chỉ là nhìn trẻ hơn nhiều.

Đây là xảy ra chuyện gì? Tiêu Cẩn Nghiêm cư nhiên biến thành một thiếu niên lang cử chỉ nhanh nhẹn? Vậy ta thì sao?

Hoắc Khải Minh theo bản năng sờ sờ mặt, quả nhiên một nếp nhăn cũng không sờ thấy, hắn cũng cải lão hoàn đồng giống như Tiêu Cẩn Nghiêm sao?

Lại nhìn y phục trên người và hoàn cảnh bây giờ của hắn, Hoắc Khải Minh bỗng chốc phát hiện nơi này lại là tẩm thất của học đường mà hắn ở lúc còn học tại học đường trấn trên của nguyên quán, vậy lúc này có thể là thời điểm hắn mới vừa xuyên về đúng không?

“Khải Minh huynh, huynh không sao chứ? có muốn ta mời đại phu tới chẩn bệnh cho huynh không?” Tiêu Cẩn Nghiêm nuốt nuốt nước miếng, nhìn vẻ mặt Hoắc Khải Minh biến hóa phong phú, thì cảm thấy có chút lạ lùng khó hiểu.

“Hả? há, không cần, ta không sao, Cẩn Nghiêm huynh không cần lo lắng cho ta.” Hoắc Khải Minh chống đỡ thân thể ngồi dậy, ở trên giường chắp tay thi lễ với Tiêu Cẩn Nghiêm, “Đa tạ Cẩn Nghiêm huynh chiếu cố, Khải Minh ghi nhớ trong lòng.”

“Không, không cần”, không ngờ Hoắc Khải Minh trịnh trọng cảm ơn hắn như vậy, mặt Tiêu Cẩn Nghiêm đỏ bừng, vội vàng khoát tay nói: “Chúng ta vốn là bạn cùng phòng, huynh sinh bệnh ta chăm sóc là việc nên làm.”

Nhìn Hoắc Khải Minh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ngày xưa, cảm giác quỷ dị trong lòng Tiêu Cẩn Nghiêm cuối cùng cũng nhạt đi một chút, hắn thấy sắc mặt Hoắc Khải Minh vẫn có chút tái nhợt, liền chân tâm thật ý đề nghị: “Ta thấy sắc mặt Khải Minh huynh vẫn không tốt lắm, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không? Đợi đến lúc dùng cơm chiều ta lại gọi huynh dậy.”

“Cũng tốt, đầu ta quả thật còn có chút choáng váng, vậy phiền toái Cẩn Nghiêm huynh.” Hoắc Khải Minh cảm thấy quả thật cần thời gian để lý giải tình huống cùng tâm tình hiện tại của hắn, thế là Tiêu Cẩn Nghiêm đỡ hắn nằm xuống lần nữa, xoay người nhắm mắt lại.