Chương 34: Triệu Noãn Tình “học hư”

Editor: Thiển Thiển

Beta: mèo Sana

Bình thường lúc Dương Kim Hoa xuất hiện trước mặt Triệu Noãn Tình hoặc mọi người, thì nàng ta ăn mặc tuy có chút loè loẹt nhưng vẫn rất gọn gàng sạch sẽ, tuy chất vải không phải là hàng thượng hạng gì, vì vậy Triệu Noãn Tình quả thực ngàn vạn lần không nghĩ tới trong phòng ả lại là một mớ hỗn độn, đồ đạc thì bừa bãi, mùi hôi lại bốc lên như vậy.

Phòng của nàng ta cũng giống như phòng của Triệu Noãn Tình, một giường kháng lớn chiếm hết nửa gian phòng, trên kháng có hai cái tủ kháng và một cái bàn, chỉ khác là phòng của Dương Kim Hoa không có bàn đơn nào cả, nhưng có thêm một cái bàn trang điểm, trong phòng đồ đạc cũng không nhiều.

Nhưng điểm khác biệt lớn nhất là phòng của Triệu Noãn Tình được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, còn phòng của Dương Kim Hoa thì như một mớ "hỗn độn", lộn xộn bừa bãi đến mức nàng không biết dùng từ gì để hình dung ra được sự bừa bãi đó.

Chăn màn ngủ dậy còn bày bừa bộn ở trên kháng không chịu gấp lại. Trên bàn trang điểm thì có vài bộ y phục chất đống lên đó. Trên sàn nhà thì vụn cỏ, vỏ hạt dưa, lõi ngô, bã sau khi nhai cao lương, hạt quả dại trên núi, loại rác gì cũng có; Trên kháng cũng loạn thất bát tao(1) không kém, trong một xó nào đó ở trên kháng lấp ló vài mảnh nội y có chút ố vàng, cũng không biết là đã giặt sạch sẽ hay chưa. Ở góc bên cạnh kháng còn có một cái thùng gỗ, tản ra một loại mùi rất quỷ dị, rất khó ngửi, hẳn là một cái “cung đồng"(2)đi.

(1)Loạn thất bát tao: miêu tả sự lộn xộn, bừa bộn không chịu được.

(2)Cung đồng: cái bô ngày xưa.

Phải qua một lúc lâu Triệu Noãn Tình mới vượt qua được “chướng ngại tâm lý”, sau đó bắt đầu đập phá.

Dương Kim Hoa đuổi theo cũng không kịp ngăn cản, sau một hồi tiếng "bing bing bang bang", tất cả những thứ có thể đập trong phòng đều bị nàng đập nát, tủ kháng và bàn trang điểm cơ bản đều bị đập thành từng khối gỗ rời rạc, không còn nguyên vẹn như trước nữa, y phục và chăn đệm trên kháng cũng bị Triệu Noãn Tình hai tay xé một cái liền rách thành đôi, không cần dùng kéo cũng triệt để phá nát những thứ đồ đó dễ như trở bàn tay.

Liếc nhìn một lượt trong phòng đã không có gì hoàn chỉnh, Triệu Noãn Tình cất bước ra khỏi phòng, đứng ở cửa quay người lại, cầm một chân bàn trang điểm trong tay ném thẳng về phía cái “cung đồng”, "Bốp" một tiếng, cái cung đồng bị phá lủng một cái lỗ, loại mùi quỷ dị kia lại lần nữa nồng đậm tản ra khắp phòng.

Không để ý đến Dương Kim Hoa đang ở cửa gào khóc thảm thiết, Triệu Noãn Tình ôm lấy nhi tử xoay người định trở về phòng mình. Chỉ là vừa ra khỏi cửa liền không thể không dừng bước, vì tiếng gào khóc thảm thiết của Dương Kim Hoa lại thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

"Triệu Noãn Tình chết tiệt, nàng ta đập phá phòng của lão nương, cái gì cũng không còn nguyên vẹn a! Oa... oa... a a a, những ngày tháng sau này làm sao mà sống đây, ta làm sao mà sống đây!" Dương Kim Hoa vừa nghe thấy bước chân của Lưu thị, đã khóc đến trầm bổng du dương, cảm giác rất có tiết tấu.

“Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?” Lưu thị cảm thấy đầu mình đau một cách dữ dội, thật phiền a, mới chưa được bao lâu, bà đã phải lặp lại câu hỏi này thêm lần nữa rồi.

“Nương a! Đại đường tẩu điên rồi, tẩu ấy đập nát hết phòng của nhi tức rồi! Nương! Ta sống không nổi nữa rồi!” Dương Kim Hoa lần này diễn rất thật, khóc rất chân thành.

“Khải Minh tức phụ, lão Nhị tức phụ nói là thật sao?" Lưu thị sắc mặt âm trầm hỏi.

“Ta bất quá chỉ là lấy đạo người trả lại cho người mà thôi, nàng ta làm gì với ta thì ta làm điều đó lại với nàng ta mà thôi, có gì sai sao?" Triệu Noãn Tình lạnh lùng nói.

“Ta đã làm gì tẩu, phòng của tẩu thành ra như vậy căn bản không phải ta làm, tẩu dựa vào cái gì mà đập phá phòng của ta?" Dương Kim Hoa nước mắt nước mũi giàn giụa chất vấn Triệu Noãn Tình.

“Không phải ngươi? Nếu không phải ngươi thì còn có thể là ai? Chỉ cần ngươi nói ra được người đó là ai, chứng tỏ việc này không liên quan đến ngươi, những thứ vừa bị ta đập hỏng đó ta sẽ bồi thường cho ngươi.”.

"Ừ thì..." Lời vừa thốt ra lại bị nghẹn trở lại, Dương Kim Hoa không cam lòng hậm hực ngậm miệng, cúi đầu giả vờ thút thít, thỉnh thoảng lại lớn tiếng khịt khịt mũi.

Triệu Noãn Tình liếc một lượt người Hoắc gia một vòng, rất nhanh phát hiện thần sắc Hoắc Minh Hà có chút không được tự nhiên.

Hóa ra là nàng ta sao? Cũng không biết nàng hứa cho Dương Kim Hoa cái lợi ích gì, mà ngay cả chuyện phòng mình bị đập hỏng thành ra như vậy Dương Kim Hoa cũng chịu gánh tội thay cho nàng.

Bất quá như vậy cũng tốt, nếu Dương Kim Hoa nguyện ý gánh tội thay, vậy nàng đập phòng Dương Kim Hoa cũng coi như là sơ xuất hữu danh(3).

(3)Sơ xuất hữu danh: Phép ẩn dụ có lý do chính đáng để làm một chuyện gì đó.

“Đại đường tẩu, tẩu bị điên rồi sao? Sao tẩu làm như vậy?" Hoắc Khải Trạch vừa bước vào nhìn thoáng qua sự hỗn độn trong phòng, thiếu chút nữa làm hắn ta tức chết.

“Hỏi hay lắm! Vì sao ta lại làm như vậy hỏi hảo tức phụ của ngươi thì biết? Ta cũng chỉ là học theo mà thôi." Triệu Noãn Tình hừ lạnh nói.

“Tẩu!!!" Hoắc Khải Trạch tức giận nói không ra lời, lại nhìn sang Dương Kim Hoa đang khóc bù lu bù loa bên cạnh cùng nhi tử đang lôi kéo vân vê góc áo nương nó với vẻ mặt phẫn hận, hắn ta tức mà không biết làm gì hơn, oán hận đá một cước lên tường.

"Các ngươi đều đứng ở chỗ này làm gì?" Một thanh âm trong trẻo truyền đến, lập tức đánh vỡ bầu không khí “giương cung bạt kiếm” căng thẳng trong viện.

“Cha, người trở về rồi!” Hoắc Tử Thần là người đầu tiên chạy đến trước mặt Hoắc Khải Minh, ngẩng đầu nhìn hắn, "Cha, chăn màng của chúng ta bị người xấu cắt hỏng rồi, còn bị giội nước nữa, bàn của người và tủ của nương đều bị đập phá hỏng cả rồi, còn có tiểu ngựa gỗ của Tử Thần cũng hỏng rồi.”

“Cái gì?" Hoắc Khải Minh bế Hoắc Tử Thần lên, ánh mắt nghi hoặc hướng về Triệu Noãn Tình, “Vậy tại sao hai người lại ở đây?”

"Bởi vì phòng của chúng ta bị Nhị thẩm thẩm phá hư nên nương mang hài nhi tới đây báo thù!" Hoắc Tử Thần nhanh nhảu đáp.

Hoắc Khải Minh: ".....”

Thật cạn lời mà!

Triệu Noãn Tình và người Hoắc gia ở trong viện ai nấy đều đang chờ xem Hoắc Khải Minh sẽ phản ứng như thế nào.

“Thẩm thẩm, con đi thăm thúc thúc nhé!" Hoắc Khải Minh nói với Lưu thị.

Sắc mặt Lưu thị lập tức thay đổi, bà ta không ngờ Hoắc Khải Minh lại có thái độ như vậy.

Trước khi Hoắc Trạch bị thương, Hoắc Khải Minh rõ ràng có đề cập tới phần hiệp nghị đã ký trước đó, Lưu thị biết hắn bất mãn với người một nhà bà ta, nhưng bà ta thực sự không biết sự bất mãn đó đến từ đâu.

Vừa hay lúc đó, Hoắc Trạch bị thương, đã từng có một khoảnh khắc nào đó, Lưu thị thực sự có chút cao hứng khi Hoắc Trạch bị thương, bởi vì cứ như vậy Hoắc Khải Minh không thể dùng phần hiệp nghị kia buộc bọn họ dọn ra ngoài.

Nhưng ai ngờ lần này suy nghĩ của Hoắc Khải Minh lại kiên quyết như vậy, nghĩ đến hậu quả có thể sẽ xảy ra, trong lòng Lưu thị lại âm thầm chửi rủa, phẫn hận ghi thù mẫu tử Dương Kim Hoa. Nếu không phải nể tình nàng ta sinh đích tôn tôn tử cho lão Hoắc gia, lão nương đã sớm bảo Khải Trạch hưu nàng ta rồi.

Đúng là thành sự không có bại sự có thừa mà!!!

Sau khi nghe những lời của Hoắc Khải Minh, Triệu Noãn Tình thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng nàng không biết mình đang khẩn trương cái gì.

Tuy rằng đã cùng Hoắc gia mấy người bọn họ lật mặt, nhưng Triệu Noãn Tình biết hiện tại tuyệt đối không phải là thời cơ tốt để đề cập đến phần hiệp nghị kia, vì thế nàng đi tới trước mặt hắn, nhỏ giọng nói với hắn: "Chúng ta về phòng trước đi! Chỗ thúc thúc mấy ngày nay không tiện đi thăm cho lắm, chờ thúc ấy khá hơn một chút rồi đi thăm cũng không muộn, thúc thúc sẽ không trách chàng đâu.”

"Đúng đúng đúng, Khải Minh à, nghe tức phụ con đi, chỗ thúc thúc con không cần quan tâm đâu, có thẩm và ba đường đệ con lo rồi!" Lưu thị nhanh chóng hùa theo lời Triệu Noãn Tình nói.

“Được, vậy phiền thẩm thẩm chăm sóc cho thúc thúc chu đáo một chút!" Triệu Noãn Tình nói xong, lôi kéo Hoắc Khải Minh trở về phòng, còn lại trong viện người một nhà Hoắc gia mỗi người một thần sắc khác nhau, chỉ có Dương Kim Hoa sững sờ đứng ở cửa phòng mình, nhất thời không hiểu tại sao Hoắc Khải Minh vừa trở về Lưu thị liền không làm khó Triệu Noãn Tình nữa?

“Trở về thu dọn lại đi! Sắc trời không còn sớm nữa." Hoắc Khải Trạch nhỏ giọng nhắc nhở tức phụ hắn một tiếng.

"Cái tên ma-cà-bông(4) vô dụng này, bị người ta khi dễ đến mức này mà ngay cả rắm cũng không dám đánh, ngươi tính là nam nhân gì chứ? Dương Kim Hoa ta thật sự là tám đời xui xẻo mới có thể gả cho đồ bỏ đi như ngươi!" Dương Kim Hoa trút hết phẫn hận lên đầu Hoắc Khải trạch, nàng ta quay vào phòng, “rầm” đóng sầm cửa lại.

(4) Ma-cà-bông: ám chỉ những người lang thang, không có công ăn việc làm đàng hoàng phải trộm cắp hoặc xin xỏ để sống.

Trong viện cũng ngần ấy diện tích mà thôi, động tĩnh bên ngoài thế nào Triệu Noãn Tình đương nhiên có thể nghe thấy rất rõ ràng, nàng chọc chọc cánh tay Hoắc Khải Minh, "Ta phát hiện người nhà các ngươi rất thích nói những câu đại loại như “xui mấy đời mới như này như kia” nha, chỉ riêng chuyện ngươi rước ta về nhà thôi mà thẩm thẩm ngươi cũng đã nói không dưới năm lần câu “xui mấy đời mới rước phải ta”, bây giờ lại đến lượt Dương Kim Hoa nói.

“Ừ, bọn họ đều học theo nhau cả, nàng không phải cũng vậy sao?" Trong ánh mắt Hoắc Khải Minh lóe lên ý cười, ánh mắt lấp lánh nhìn Triệu Noãn Tình.