Chương 35: Một lớp mã giáp sắp rơi rồi

Editor: Thiển Thiển

Beta: mèo Sana

Nhắc đến việc bắt chước người khác, Triệu Noãn Tình lại nhớ tới mớ bòng bong trong phòng, nàng vỗ vỗ trán hỏi Hoắc Khải Minh: "Người nhà ngươi có phải bị thần kinh hay không a? Không làm gì được người khác liền trút giận lên đồ vật!". Nói xong nàng liền chuyển đề tài: “À, ngươi có biết Dương Kim Hoa lần này đích thị chịu tổn thất lớn rồi không, phòng chúng ta thành ra như vậy không phải Dương Kim Hoa làm đâu.”

“Không phải nàng ta làm? Không phải nàng ta làm thì nàng đập phá phòng của nàng ta làm gì?" Hoắc Khải Minh tò mò hỏi.

“Bởi vì ta đập xong mới biết được không phải ả ta làm!" Triệu Noãn Tình chớp chớp mắt, trong ánh mắt mang theo vài phần giảo hoạt đáp.

“Là Minh Hà?!" Hoắc Khải Minh suy nghĩ một chút khẳng định nói.

"Ta cũng cảm thấy là do muội ấy làm, chỉ là không biết Dương Kim Hoa vì cái gì mà không chịu khai ra muội ấy, chàng nghĩ là do Hoắc Minh Hà đã hứa hẹn cho ả ta lợi ích gì hay là ả ta có điểm yếu gì bị Hoắc Minh Hà nắm thóp a?" Triệu Noãn Tình nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có hai khả năng này mà thôi.

"Bất luận lý do là gì cũng không liên quan đến chúng ta, trước tiên ta nghĩ nàng vẫn nên suy nghĩ xem đêm nay chúng ta ngủ ở đâu đi!" Vừa trở lại phòng nhìn thấy mớ hỗn độn đó Hoắc Khải Minh sầu não nói.

“Được, ta đi dọn dẹp ngay đây, ngươi có muốn cùng nhi tử ra ngoài đi dạo một vòng không? Haizz! Đúng là đóng cửa trốn trong nhà, họa vẫn từ trên trời rơi xuống mà." Tức giận thì việc cũng đã vậy rồi, Triệu Noãn Tình chỉ có thể ai oán chấp nhận số phận sắp xếp dọn dẹp lại mớ lộn xộn trong phòng.

Đợi một hồi không nghe thấy Hoắc Khải Minh trả lời, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt nàng quay đầu lại nhìn, khá lắm hảo gia hoả, hảo nhi tử của nàng đang từ dưới một đống y phục rách nát trên bàn lấy ra nửa con thỏ mà mẫu tử nàng để giành cho Hoắc Khải Minh.

“Tiểu tử này thật không có lương tâm mà." Triệu Noãn Tình thì thào nói, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu hay không vui gì cả, người ta là phụ tử tình thâm, tình cảm tốt một chút thì có sao!

"Cha, cái này chừa cho người ăn, người phải luôn đối tốt với nương và Tử Thần đó." Hoắc Tử Thần dùng ánh mắt trẻ con nhìn về phía Hoắc Khải Minh.

“Hả? Cha hiện tại không tốt với ngươi và nương sao?" Hoắc Khải Minh vẻ mặt khó hiểu, chẳng nhẽ nói nhiều thêm hai ba câu mới gọi là đối tốt với bọn họ sao?

“Tất nhiên là tốt rồi!” Hoắc Tử Thần cố gắng tỏ ra mình vui vẻ, nó giơ ngón tay giống như chân gà lên đếm cho Hoắc Khải Minh nghe: "Cha dẫn hài nhi lên trấn trên ăn hoành thánh, cha giúp nương không bị thẩm bà khi dễ nàng, cha giúp hài nhi cùng nương mắng tiểu đường cô, rất nhiều rất nhiều a!"

Triệu Noãn Tình nghe xong thật muốn bật cười, tiểu tử này, cư nhiên nghĩ tới chiêu phản hướng mại thảm(1) này đối phó với cha nó, đúng là nhân tài mà.

(1)Phản hướng mại thảm: Lấy những điều tốt để lấy lòng, lấy sự đồng cảm của ai đó; mại thảm: cố tình thể hiện ra những thứ bi thảm để có được sự đồng cảm của mọi người.

Kiếp trước Hoắc Khải Minh là một quan văn, sau khi trúng cử hắn liền nghiên cứu sâu về loại chiêu trò ngôn ngữ này, cho nên đối với vấn đề này có thể nói là quá quen rồi.

Hoắc Khải Minh nhìn nhi tử mình rõ ràng là đang tính kế nịnh nọt hắn, mặc dù chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhưng trong lòng hắn một chút cũng không thấy phản cảm, ngược lại lại cảm giác có gì đó chua xót, hắn hiện tại thật muốn kéo mình của kiếp trước tới hung hăng đánh một trận.

“Được, cha hứa với ngươi, sau này sẽ đối tốt với Tử Thần và nương ngươi." Cổ họng Hoắc Khải Minh có chút khô khốc, thanh âm nghe có vẻ không còn trong trẻo như ngày thường nữa.

“Nương, người có nghe thấy không? Cha nói sau này sẽ đối tốt với chúng ta." Ở bên cạnh Hoắc Khải Minh hắn có chút không được tự nhiên cho lắm, vì thế từ trên người Hoắc Khải Minh trượt xuống, chạy đến bên Triệu Noãn Tình ngửa mặt nhỏ lên nhìn nàng nói.

“Ân, nương nghe thấy rồi." Triệu Noãn Tình lại một lần nữa cảm thán chỉ số thông minh của cổ nhân, tiểu đậu đinh mới ba tuổi mà đã có thể lợi dụng ưu thế của mình đi giành chuyện có lợi cho mình, so với nàng, nàng của hơn hai mươi năm trước chẳng nhẽ lại sống uổng phí rồi sao?

Nhưng nàng lại không biết so với hai mươi năm kinh nghiệm sống của mình thì hai người trước mặt này mới thật sự là "lão yêu quái" chân chính!

Mất một lúc lâu sau, Triệu Noãn Tình cuối cùng cũng thu dọn xong bảy tám phần trên kháng, những đệm chăn bị ướt sũng xé nát kia nàng cũng không định vá lại dùng, liền dùng những thứ kia thấm hút khô nước trên kháng, ngay cả y phục bị cắt rách của nàng và tiểu bánh bao tất cả đều dùng để lau nước trên kháng và sàn nhà.

Về phần những thứ khác, bàn ghế cùng tủ kháng chi chít những vết rìu chém đó khẳng định là không thể sửa lại như cũ được nữa, chỉ có thể là lau sơ qua cho sạch mà thôi.

Nhìn trên kháng chỉ còn lại một tấm chiếu, một nhà ba người nhìn nhau, cái gì cũng không có, đêm nay ngủ như thế nào đây?

Ánh mắt Triệu Noãn Tình nhìn quanh, chăn đệm gối đầu những thứ này trong không gian của nàng đều có, lúc trước ở trong tiểu đội nàng chính là một nhà kho di động, mọi người thu thập những thứ tạm thời không cần dùng đến tất cả đều để ở trong không gian của nàng, lúc xuyên qua đều được nàng mang tới, nhưng vấn đề hiện tại là, những thứ này nàng phải làm như thế nào mới có thể thành công lấy ra mà không bị hoài nghi.

Lấy hay không lấy ra hai tiểu nhân nhi đang bất đồng ý kiến đối chọi ở trong đầu nàng, khiến nàng tâm phiền ý loạn.

Cuối cùng nàng dùng sức cắn cắn răng, quyết định đánh cược một phen này!

Chuyện đã quyết rồi thì không dây dưa dài dòng, đây là nguyên tắc sống của Triệu Noãn Tình, nàng hít sâu một hơi, đưa lưng về phía hai phụ tử kia mở cái rương trên tủ kháng ra, sau đó từ trong không gian lấy ra hai cái chăn bông bình thường nhất, không bắt mắt nhất.

Triệu Noãn Tình trong đầu nghĩ rất hoàn hảo, nhi tử mới ba tuổi, còn chưa cao bằng chân nàng, căn bản với không tới để mở rương ra nên chắc chắn không biết trong cái rương này có cái gì. Mà Hoắc Khải Minh thì lại càng không cần phải nói, theo tin tình báo tiểu bánh bao cho nàng biết thì người đó chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong nhà, cho nên nàng không cần lo sợ lấy chăn đệm từ trong rương ra ngoài mà bị bọn họ nghi ngờ.

Đúng như nàng suy đoán, Hoắc Tử Thần quả thật không biết trong rương có chăn hay không, bởi vì kiếp trước sau khi nương hắn qua đời thì cha hắn cũng mặc kệ hắn, chưa tới vài ngày thì hắn đã bị đuổi vào phòng bếp ngủ trên đống củi. Hoắc Khải Minh cũng không kém nhi tử mình bao nhiêu, kiếp trước trong nhà có những thứ gì hắn căn bản đều không biết.

Hiện tại điều duy nhất Triệu Noãn Tình lo lắng chính là mặc dù nàng chỉ lấy loại chăn bình thường nhất bán trong siêu thị thôi, nhưng so với cái tối hôm qua mẫu tử nàng đắp thì vẫn xịn hơn rất nhiều, nàng không biết hai người nam nhân lớn nhỏ trong nhà có nhìn ra điểm gì bất thường hay không.

Đúng như vậy, Triệu Noãn Tình lo lắng không phải là điều dư thừa, chăn mền trong không gian của nàng đừng nói là ở trong thôn nhỏ này, cho dù là ở trên trấn hoặc là trong phủ thành cũng có thể coi là hàng thượng đẳng rồi. Hoắc Khải Minh và Hoắc Tử Thần kiếp trước đều đã trải qua cuộc sống nhung lụa, vì thế chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự khác biệt đó.

Nhưng hai người bọn họ đều tự hiểu ngấm ngầm không nói gì, vờ xem như trong cái rương kia vốn dĩ đã có hai cái chăn vừa ấm vừa mềm, chẳng qua là nó được làm với chất liệu kĩ thuật tiên tiến hơn so với thời đại bây giờ mà thôi.

Nhưng chuyện này vẫn để lại trong lòng Hoắc Khải Minh một mầm móng nghi ngờ, hắn rất hiểu Hoắc Minh Hà, từ chuyện nàng ta ngay cả y phục của nhi tử và Triệu Noãn Tình đặt ở trong tủ kháng cũng có thể bới ra cắt nát, thì nàng ta không có khả năng sẽ bỏ qua hai cái chăn chất lượng tốt như vậy ở trong rương, như vậy chỉ có thể giải thích là lúc ấy hai cái chăn này cũng không có ở trong rương. Nhưng Triệu Noãn Tình chính tay lấy chăn từ trong rương ra ngoài là sự thật, hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy, như vậy câu hỏi đặt ra, trước đó nàng đã giấu hai cái chăn đó ở đâu?

Trong lòng Hoắc Khải Minh mơ hồ suy đoán có một khả năng, ở thời đại vũ trụ, kỹ thuật không gian đã sớm bị công phá, nút không gian cơ hồ mỗi người sẽ có một cái, và chỉ khác biệt là dung lượng lớn nhỏ mà thôi.

Hơn nữa hắn khẳng định Triệu Noãn Tình trước mặt này không phải là Triệu Noãn Tình nguyên bản, như vậy hắn có thể nghĩ đến giả thiết là trên người nàng có vật chứa không gian.

Nếu Triệu Noãn Tình biết chỉ vì hai cái chăn mà hắn đã phát hiện ra bí mật của nàng thì không biết nàng còn có thể bình tĩnh như vậy được hay không.

Nằm trong chăn mới, Hoắc Tử Thần lăn trái lăn phải vài vòng, "Nương, chăn này mềm quá!”

“Ha ha, vậy sao? Mềm là tốt rồi, mau ngủ đi!" Triệu Noãn Tình có chút chột dạ vỗ vỗ lưng nhi tử.

“Nương, ngày mai người giấu chăn vào trong rương đi! Đề phòng nhị thẩm thẩm lại cắt hỏng của chúng ta, như vậy chúng ta sẽ không có chăn dùng." Cơn buồn ngủ ập tới, Tiểu bao tử mơ mơ màng màng nói vài câu rồi ngủ thϊếp đi, để lại Triệu Noãn Tình chột dạ nằm bên cạnh.