Chương 21: “Đi múc nước.”

Lúc ấy cha nàng may mắn đào được một cây nhân sâm hoang dã trên núi, đổi lấy bạc nộp lên, được miễn trừ tòng quân, nhưng Liễu Triệt lại bị thúc hắn đánh ngất đưa đi, lúc cha nàng biết được việc này đã chậm, vội vàng đi tìm Liễu Đại Lãng.

Liễu Đại Lãng biết được nhi tử bị đưa đi tòng quân hối hận vạn phần, một mình đi ra ngoài tìm Liễu Triệt, nhưng nửa năm sau chẳng những không tìm được người, Liễu Đại Lãng còn ngoài ý muốn quăng ngã gãy chân, trở lại thôn Dương Liễu cùng Liễu gia hoàn toàn cãi nhau, tay trăng bị đuổi ra khỏi nhà.

Nửa năm trước, Liễu Đại Lãng bỗng nhiên sinh bệnh nặng, đại phu nói hắn sống không được mấy năm, người Liễu gia không quan tâm đến sự sống chết của Liễu Đại Lãng, mà Liễu Triệt tòng quân mười năm chưa về, cũng không có một chút tin tức, mọi người đều cho rằng hắn đã chết.

Ngày tháng Liễu Đại Lãng sống càng thêm khổ sở, mấy ngày này cũng giống Nguyễn gia chỉ có rau dại no bụng.

Nhưng không ngờ tới, Liễu Triệt hôm nay đã trở về.

Khi cách mười năm, Liễu Triệt biết rằng tình hình trong nhà rất không tốt, lại còn có thể nhớ rõ trợ giúp Nguyễn gia, có thể thấy được đây là người cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, là người phẩm tốt.

Liễu Triệt không nhận túi, chỉ nói: “Thẩm thẩm đây lại muốn khách khí cùng cháu sao? Trước kia Nguyễn gia trợ giúp cháu cũng không phải một túi gạo có thể trả hết. Nếu không phải Tiêu thúc dạy cháu một thân bản lĩnh săn thú, mấy năm nay cháu ở trong quân cũng không thể sống sót.”

Lúc trước hắn quay về thôn không biết tình huống Nguyễn gia cùng nhà mình, cho nên trên người chỉ dẫn theo một chút ngân lượng, cũng không mua lương thực mang về.

Vào trong thôn về đến nhà mới biết trong nhà đã không còn lương thực, cha hắn mấy ngày đều ăn rau dại, cũng từ chỗ cha hắn nơi đó biết hoàn cảnh Nguyễn gia éo le giống nhà mình.

Cho nên chờ Dương Kỳ xử lý xong chuyện Dương Đại Cẩu cùng Liễu Xuân Hoa, hắn liền đến nhà Dương Kỳ mua hai mươi cân gạo, chia làm hai phần, mỗi nhà mười cân.

Cũng may mắn Dương Kỳ làm thôn trưởng, trong nhà điều kiện còn tính tốt, có chút lương dự trữ, hắn mới có thể mua được nhiều gạo như vậy, bằng không phải tự mình đi một chuyến lên trấn trên, tốn rất nhiều thời gian.

Đường từ thôn đi trấn trên không dễ đi, ngồi xe bò mất một canh giờ, đi bộ mất một canh giờ rưỡi, tốc độ có nhanh đi cũng tốn không ít thời gian.

Thấy Lữ thị vẫn do dự, Liễu Triệt biết tính tình nàng, liền than nhẹ một hơi nói: “Thẩm thẩm nếu cảm thấy ngại khi nhận, vậy gạo này là cháu cho mọi người mượn, ngày sau mọi người có trả lại cho cháu là được.”

Lữ thị nghe vậy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Liễu Triệt mang theo cảm kích: “Được, thẩm thẩm nhận lấy lương thực này, coi như mượn của ngươi.”

Để Nguyễn Tuấn cất túi gạo đi, Lữ thị nói với Liễu Triệt: “Ngươi cho gà rừng A Tuấn hầm tốt, chúng ta đã ăn rồi, để lại cho ngươi một chén, ngươi mang về cho cha ngươi nếm thử đi, A Tuấn, mau đi lấy canh gà lại đây.”

“Ai! Tốt, con đi ngay.” Nguyễn Tuấn nhếch miệng cười, xoay người đi phòng bếp bưng canh gà ra.

“Chén canh gà này đệ dùng bình gốm đựng, đậy nắp ủ trong cỏ, hiện giờ còn ấm.”

Nguyễn Tuấn đưa bình gốm đựng canh gà để vào trong tay Liễu Triệt, sau đó cười tủm tỉm nói: “ Đệ hầm canh gà, uống ngon lắm.”

Nguyễn Ninh nghe vậy nhàn nhạt liếc Nguyễn Tuấn một cái, không nói gì.

Liễu Triệt cũng không làm ra vẻ, cầm bình gốm, sau đó lại hỏi tình trạng Nguyễn Thư, biết Nguyễn Thư đã tỉnh cũng uống canh gà giờ đã ngủ say, Liễu Triệt cũng yên tâm, cùng Dương Kỳ cáo từ rời Nguyễn gia.

Bọn họ vừa đi, Nguyễn Ninh liền đi vào bếp, tìm được bao gạo, cầm trên tay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, cô mở túi gạo ra, đưa tay tìm kiếm bên trong, từ trong gạo tìm thấy hai ống trúc to bằng nắm tay nam nhân trưởng thành.

Mở ra hai ống trúc ra xem, phát hiện bên trong một ống đựng mỡ heo, một ống đựng muối.

Mỡ heo tràn đầy một ống trúc, muối đựng nửa ống trúc.

Nguyễn Tuấn cùng Lữ thị cũng đi tới, nhìn thấy đồ trong tay Nguyễn Ninh lập tức sửng sốt.

Nguyễn Tuấn kinh ngạc ra nói ra miệng: “Liễu đại ca cư nhiên liền dầu và muối đều chuẩn bị cho chúng ta.”

Đáy lòng Lữ thị lại cảm động: “A Triệt đứa nhỏ này, vừa rồi không hề nói để đồ khác ở bao gạo.”

Mày liễu Nguyễn Ninh hơi nhướng, khóe miệng nhàn nhạt cong lên.

Liễu Triệt người này thật đúng là cẩn thận, biết Nguyễn gia chẳng những không có gạo, cũng không có muối không có dầu mỡ gì cả.

Phía trước canh gà nàng không ăn nhiều, bụng còn rất khó chịu, nhưng nhà bếp chỉ có một ít rau dại Nguyễn Thư đào hôm nay, không dầu không muối, rau dại này thật không dễ làm.

Nàng vốn định chốc lát lên núi tìm chút thức ăn khác, lại đi nhà hàng xóm mượn ít muối, không ngờ Liễu Triệt đưa những thứ thiết yếu tới, giải quyết nhu cầu nhất thời của nàng.

Nguyễn Ninh cất ống trúc , lại thả bao gạo lại chỗ cũ, đi đến bên cạnh lu nước, một tay xách lu nước to lên, hỏi Lữ thị: “Nương, giếng nước trong thôn ở đâu?”

Lữ thị theo bản năng trả lời: “Ở chính giữa thôn.”

Sau đó hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Nguyễn Ninh nói: “Đi múc nước.”

Nói xong, không đợi hai người Lữ thị phản ứng, xách lu nước to đi ra ngoài, nện bước cực nhanh đi chính giữa thôn.

Chờ Lữ thị cùng Nguyễn Tuấn phản ứng lại, Nguyễn Ninh đã ôm lu nước đi ra khỏi cửa nhà hơn mười mét.

Lữ thị quay đầu nhìn Nguyễn Tuấn, không xác định hỏi: “ Tỷ ngươi muốn trực tiếp ôm lu nước đi múc nước hả?”

Nguyễn Tuấn ngốc ngốc gật đầu: “Chắc vậy.” Đây không phải rõ ràng sao? Lu nước cũng xách đi rồi.

Đại tỷ cũng quá đàn ông! Nga, không, so đàn ông còn đàn ông hơn.

Lữ thị nóng nảy, nhấc chân chạy ra bên ngoài: “Làm sao bây giờ? Ninh Nhi xách cái lu nước to như vậy đi múc nước, bị người trong thôn nhìn thấy, lại nói linh tinh a. Nàng trước kia không làm như vậy.”

Nguyễn Tuấn đuổi theo: “Đại tỷ trước kia muốn làm như vậy, nhưng người cùng cha không cho nha! Nương, người hiện tại đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.”