Liễu Triệt vẫn luôn nhìn Nguyễn Ninh, tự nhiên đều thu hết đánh giá của nàng vào đáy mắt, thấy nàng đánh giá mình xong, không có một tia biểu tình thu hồi ánh mắt, khí chất thật sự đạm nhiên an tĩnh, hoàn toàn không giống nha đầu ngốc năm đó, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Nha đầu này thực sự không còn ngốc nữa, không chỉ vậy, khí chất cũng thay đổi rất nhiều.
Sau khi Lý đại phu bắt mạch Nguyễn Ninh, lại hỏi Nguyễn Ninh mấy vấn đề, thấy nàng mồm miệng rõ ràng, vuốt râu cười hòa ái: “Ngươi nha đầu này thân thể vẫn cường tráng trước sau như một, tháng tư sau khi rơi xuống nước cũng không có chuyện gì. Nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn vẫn phải kê một số loại thuốc để xua tan cảm lạnh.”
Hắn trực tiếp mở hòm thuốc ra, từ bên trong lấy dược liệu ném cho Nguyễn Tuấn: “Ba chén nước cô thành một chén.”
Nguyễn Tuấn liên tục gật đầu.
Lý đại phu nói Nguyễn Ninh: “Ninh nha đầu, lão phu y thuật không tinh, chứng ngu dại của ngươi lão phu trước không tìm được phương pháp trị liệu, lần này ngươi đột nhiên tốt, lão phu cũng nhìn không ra nguyên nhân do đâu, đại khái vì phúc khí của ngươi tới rồi đi.”
Nói xong, Lý đại phu cõng hòm thuốc đã đóng nắp lên, nói với Lữ thị: “Ninh nha đầu đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, nàng nếu không ngốc, ngày sau của ngươi liền sẽ tốt hơn rất nhiều. Chỉ là thân thể Thư tiểu tử nhà ngươi so với phía trước càng yếu hơn, về sau chú ý nhiều mới tốt. Lão phu còn có việc, liền cáo từ trước.”
“Đa tạ Lý đại phu, để A Tuấn đưa ngài đi ra ngoài.” Lữ thị vội vàng bảo Nguyễn Tuấn đi tiễn khách.
Lý đại phu vừa đi, Liễu Triệt gỡ sọt từ trên lưng xuống, nói với Lữ thị: “Thẩm thẩm, đây là rau dại A Thư đào.”
Lữ thị nhìn bên trong sọt liếc mắt một cái, phát hiện bên trong trừ bỏ rau dại cư nhiên có một con gà rừng chảy máu, cổ gà rừng kia vừa thấy chính là bị mũi tên đâm thủng, tức khắc kinh ngạc nói: “Gà rừng này là ngươi săn?”
Liễu Triệt dạ một tiếng, nói: “A Thư yêu cầu bồi bổ.”
Lữ thị lắc đầu: “Không được, ngươi cứu Ninh Nhi cùng A Thư, thẩm thẩm đều chưa đáp tạ ngươi thật tốt, sao có thể lấy gà rừng của ngươi, này……”
Liễu Triệt nghiêm túc nhìn nàng: “Thẩm thẩm không cần khách khí với cháu, tuy rằng cháu rời Thôn Dương Liễu đã mười năm, nhưng tâm trước sau vẫn luôn nhớ kỹ ân tình Nguyễn gia đối với cháu.
Chuyệ Tiêu thúc cháu đã nghe cha cháu nói, cháu cảm thấy rất xin lỗi, nếu cháu có thể trở về sớm một chút, Tiêu thúc cũng sẽ không……”
Lữ thị mắt đỏ lên, lắc đầu nói: “Không liên quan đến ngươi, đây đều là ý trời. Được rồi, thẩm thẩm biết ngươi là người thiện lương, ngươi chính là thấy thẩm thẩm khó khăn muốn trợ giúp thẩm thẩm. Gà rừng ta nhận, ngươi tốt thẩm thẩm cũng nhớ kỹ.”
Liễu Triệt dạ một tiếng, sau đó nhìn về phía Nguyễn Ninh, đột nhiên hỏi: “Ninh muội muội, ngươi còn nhớ rõ ta?”
Nguyễn Ninh mày nhăn lại.
Ninh muội muội? Lần đầu có người dám kêu nàng như vậy.
“Không nhớ rõ!” Nàng dứt khoát nói.
Đáy mắt Liễu Triệt nhanh chóng hiện lên một tia thất vọng không dễ phát hiện, nhưng ngay sau đó nghĩ đến tình huống trước kia của Nguyễn Ninh, đáy lòng rất nhanh lại bình thường trở lại, chỉ ôn thanh nói: “Ta là Triệt ca ca của ngươi.”
Nguyễn Ninh nhàn nhạt nhìn hắn: “Không nhớ rõ.”
Nàng quan hệ cùng người Nguyễn gia đều còn chưa chải vuốt rõ ràng đâu, hiện tại lại tới một Triệt ca ca, phiền!
Lữ thị thở dài: “A Triệt, ngươi đừng trách Ninh Nhi, nàng trước kia hay quên, không nhớ người.”
Nói rồi, nàng nhìn về phía Nguyễn Ninh nói: “Ninh Nhi, A Triệt là con trai Liễu đại bá ngươi, trước đây hắn cùng cha ngươi ở trong núi học săn bắn, thường cùng nhà chúng ta qua lại, ngươi còn cả ngày đi theo phía sau A Triệt gọi Triệt ca ca xin kẹo ăn đâu.
A Triệt đi lính mười năm, sáng nay mới vừa về thôn. Cũng là A Triệt trở về đúng lúc, tiến vào thôn tình cờ nhìn thấy ngươi rơi xuống nước, mới có thể kịp thời cứu ngươi lên, A Triệt chính là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi về sau phải báo đáp A Triệt thật tốt.”