Chương 45: Nhận Lão Đồ Đệ

Người cổ đại vô cùng chú trọng truyền thừa, bình thường không phải quan hệ huyết thống sẽ không truyền, rất nhiều còn truyền nam không truyền nữ, chính là sợ nữ tử xuất giá mang đi.

Cho dù là nhận đồ đệ cũng sẽ giấu nghề, sợ dạy đồ đệ đói chết sư phụ.

Biểu hiện của Khưu Tiểu Ngư suốt đường đi hắn ta đã thấy rất rõ, chẳng qua trong khoảng thời gian này hắn ta vẫn luôn không thể vứt bỏ mặt mũi tới đây thỉnh giáo một tiểu nha đầu như Khưu Tiểu Ngư.

Nhưng thực ra hắn ta vẫn luôn lén chú ý tới Khưu Tiểu Ngư, hôm nay cũng như vậy, không nghĩ tới để hắn ta nghe thấy được lời Khưu Tiểu Ngư nói.

Đặc biệt là nghe Khưu Tiểu Ngư nói muốn dạy hắn ta chữa trị bệnh dịch thế nào, cuối cùng Lý Quải Tử không nhịn được sợ Khưu Tiểu Ngư hối hận, vội vàng lăn tới bái sư.

Vì thế có cảnh tượng như vừa rồi.

“Ta nói muốn dạy ngươi, nhưng không nói muốn nhận đồ đệ.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ nói, cho dù nhận đồ đệ nàng cũng không nhận già như thế.

“Ngươi không nhận ta làm đồ đệ, nhưng nguyện ý dạy ta?” Lý Quải Tử vô cùng khϊếp sợ.

“Bớt nói linh tinh đi, nhanh dậy đi, lại quỳ tiếp ta sẽ hối hận.” Khưu Tiểu Ngư không thích người khác quỳ lạy mình, luôn cảm thấy là đang nguyền rủa nàng chết sớm, nàng rất yêu quý tính mạng.

“Ta lập tức dậy ngay, ta lập tức dậy ngay!” Lý Quải Tử vội vàng nói, vừa nói vừa bò dậy.

Đợi hắn ta đứng dậy xong, Khưu Tiểu Ngư mới biết vì sao vừa rồi Lý Quải Tử phải lăn tới.

Bởi vì chân của hắn ta căn bản đi không được nhanh, chẳng trách lại có tên là Lý Quải Tử, hóa ra thật sự què.



Làm khó hắn ta có thể đuổi kịp đội ngũ này, phải biết rằng dọc đường đi luôn vội vã lên đường như thế.

“Chân của ngươi bị sao đấy?” Khưu Tiểu Ngư thật sự không chú ý tới, phải nói là cho dù thấy cũng không để trong lòng.

“Chân của ta không sao, mấy năm trước đã bị như vậy.” Lý Quải Tử không thèm để ý nói, hiện giờ trong lòng hắn ta đều là muốn học chữa trị bệnh dịch thế nào, đâu để ý chuyện này.

“Tiểu Ngư, vậy ta đi trước xem bọn họ thế nào.” Thôn trưởng cũng không muốn tới gần thôn dân bị bệnh, nhưng không có cách nào, bọn họ là người cùng thôn, còn đều ăn thịt sói.

Hơn nữa Khưu Kỳ Sơn vẫn luôn đồng hành với bọn họ, có khả năng đã sớm bị nhiễm bệnh.

“Đi đi, yên tâm, ta sẽ không để bọn họ chết.” Khưu Tiểu Ngư đảm bảo, bởi vì nàng cần phải hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên sẽ không để đám thôn dân chết.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Nhận được đảm bảo của Khưu Tiểu Ngư, Khưu Kỳ Sơn càng thêm yên tâm.

“Sư phụ, người định khi nào dạy ta?” Lý Quải Tử vội vàng hỏi.

“Ngươi đừng gọi ta là sư phụ.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ nói.

“Người dạy ta y thuật, đương nhiên chính là sư phụ của Lý Quải Tử ta. Sư phụ yên tâm đi, Lý Quải Tử tuyệt đối không phải loại tiểu nhân vô liêm sỉ đợi học y thuật xong thì vong ân phụ nghĩa.” Lý Quải Tử vỗ ngực đảm bảo.

Khưu Tiểu Ngư: … Thôi, sư phụ thì sư phụ đi.

“Hệ thống, lấy phương thuốc chữa trị bệnh dịch.” Khưu Tiểu Ngư dùng ý thức giao lưu với hệ thống.

Khưu Tiểu Ngư làm bộ lấy phương thuốc trong tay áo ra, kết quả sau khi lấy ra vậy mà là một tờ giấy trắng, gương mặt Khưu Tiểu Ngư lập tức đen lại.



Đừng nói với nàng là chỉ có nàng mới học được đấy nhé.

“Sư phụ, trên tờ giấy trắng không có gì mà.” Lý Quải Tử vì nóng vội, cho nên thấy được tờ giấy trắng không có chữ gì thì lập tức sốt ruột.

“Ta còn không biết sao.” Khưu Tiểu Ngư tức giận nói.

Lý Quải Tử có chút sợ hãi rụt cổ, sư phụ không hổ là sư phụ, còn nhỏ tuổi mà khí thế đủ lớn.

“Hệ thống, rốt cuộc chuyện này là sao?” Giọng điệu của Khưu Tiểu Ngư rất không tốt.

[Đồ của hệ thống đương nhiên là cách dùng sẽ khác biệt.]

Vậy mà Khưu Tiểu Ngư nghe ra được chút đắc ý từ trong giọng nói của hệ thống, xem ra hệ thống này có chút phiêu!

“Bớt nói linh tinh đi, nhanh nói!” Khưu Tiểu Ngư không kiên nhẫn nói.

[Trực tiếp dán lên mặt là học được!]

Hệ thống cảm thấy có chút ấm ức, một chút kiên nhẫn cũng không có.

Lý Quải Tử trợn to mắt đợi Khưu Tiểu Ngư nói chuyện.

Kết quả phát hiện Khưu Tiểu Ngư cầm tờ giấy đi về phía hắn ta, Lý Quải Tử lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.