Chương 40: Tộc lão đến

CHƯƠNG 40: TỘC LÃO ĐẾN

Edit: ThienTue835

Ngô thị bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, còn may mình hỏi ra miệng, nếu không cũng thật muốn ngã đau rồi, nhà lão tam này mặc dù ngày thường nhìn cụp mi rũ mắt, hóa ra trong lòng cũng có chút tâm nhãn, hiện tại ngay thời điểm lửa đốt xém chân mày rồi, nàng ta cũng không màng đến việc hoài nghi trên người nhà lão tam, nhỏ giọng hỏi: "Nếu thực sự có vật thần kỳ như vậy thì tốt rồi, mùi hương kia sẽ không phải lúc nào cũng vẫn còn chứ? Cho dù như thế nào cũng không hết à?"

Quả nhiên là có tật giật mình nha! Vân Hi hơi dừng lại, làm ra biểu tình khó xử, sau đó tiến đến bên tai đại tẩu nàng nhỏ giọng nói: "Cũng không phải không có cách, chỉ cần ngâm này đó vào dầu thắp lột lát, mùi hương kia tự động bị trừ bỏ, đại tẩu ngươi nhớ đừng lộ ra, nếu như bị kẻ trộm biết được, bạc kia của ta thật sự không có cách nào tìm ra được."

Tay để sau người của Ngô thị nắm lại đến phát đau, suýt nữa kêu ra thành tiếng, gắt gao ngăn lại kinh hỉ trong lòng, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ra sự tình hồ đồ kia." Tuy rằng chưa từng nghe thấy việc này bao giờ, nhưng nhìn bộ dạng tức phụ lão tam nắm chắc như vậy vẫn làm cho nàng ta dao động, chính mình cũng không thể mạo hiểm được.

Lúc này bởi vì tiếng kêu của Lâm Vân Hi và Phương Diệu, trước cổng Phương gia dần dần có rất nhiều người vây quanh, hiện tại Lâm Vân Hi sợ sự tình náo không lớn, sau khi nói xong với Ngô thị, Vân Hi để cho nàng ta có không gian cùng thời gian lưu lại, cùng Phương Diệu thì thầm hai câu liền ra đến ngoài cổng cùng những người tụ tập lại đây khóc lóc kể lể sự tình mình bị mất năm mươi lượng bạc, mà Phương Diệu lại thật nhanh xuyên qua đám người, hướng phía tây chạy đi.

"Tức phụ Tam lang, đây cũng không phải là việc nhỏ, nam nhân nhà ngươi hiện tại không ở đây, ngươi phải tìm lý chính đến định đoạt mới được." Có người hảo tâm liền bày cách cho nàng, nhưng lại càng có nhiều người còn lại vừa giật mình lại vừa nghi hoặc, giật mình chính là tức phụ Tam lang kia thế nhưng vô thanh vô thức tồn trữ được năm mươi lượng bạc, mà nghi hoặc chính là ở Phương gia thôn bọn họ ngày thường chuyện thiếu cái trứng gà đã là hiếm thấy, làm sao lập tức xảy ra chuyện lớn sự tình trộm cắp như vậy, hơn nữa còn kỳ quặc như vậy.

Người có chút tâm nhãn thì đôi mắt lại không ngăn được liền hướng tới nhị tức phụ Lưu thị kia của Phương gia, trong thôn này ai cũng biết Lưu thị này là người vừa đanh đá lại vừa yêu tiền, không phải là nàng ta đem bạc của người ta sờ soạng lấy đi chứ, có thể thấy được bộ dạng Lưu thị thấy tiền sáng mắt đã ăn sâu vào lòng người.

Thấy những người bên ngoài đó tự nhận mình kín kẽ thật ra ánh mắt hết sức rõ ràng kia, nếu đổi lại ngày thường, khẳng định Lưu thị sẽ đem những người này nọ ăn cơm no không có chuyện gì làm kia mắng chạy, chỉ là hiện tại nàng ta thật sự chột dạ, chân đang đứng kia đang không ngưng run lên đều đều, nàng ta nhìn từ bà bà đang khóc than đến việc số bạc không rõ ràng kia cùng người ngoài nói không nên lời này kia, cũng biết được việc sờ đến bạc em dâu này chính là trộm cắp chân chính, nếu thật sự bị phát hiện hoặc là bị hưu hoặc là bị bắt nhốt đại lao đều có khả năng, vậy sau này của nàng ta coi như xong, trong lúc sợ muốn chết chuẩn bị lén về phòng lấy bạc mang đi chôn, không biết từ khi nào, đại tẩu nàng ta lại qua đây.

Không biết là sốt ruột hay là nghĩ đến mà sợ, Lâm Vân Hi nói nói rồi liền khóc lên, vốn dĩ nàng sinh ra đã đẹp, vừa khóc lên liền chọc người thêm yêu, người bên cạnh một bên khuyên một bên mắng chửi người tạo nghiệt. Phương nhị thẩm tới chậm, bị đám người chặn ở bên ngoài, nghe thấy tiếng khóc của Lâm Vân Hi liền dùng sức chen vào, đưa cho nàng cái khăn, "Tức phụ Tam lang, ngươi cũng đừng quá sốt ruột, thân thể quan trọng, đường vào thôn chúng ta chỉ có một, thời điểm chúng ta xuống ruộng cũng không gặp được người khác ra vào, kẻ trộm kia khẳng định còn chưa ra khỏi thôn, ngươi yên tâm, thẩm đã cho Nghi Xuân mang theo vài người canh ở ven đường rồi, địa hình sau núi không dễ đi, hắn có chạy đến đằng sau cũng không chạy xa được, ngươi yên tâm, dám đến Phương gia thôn chúng ta làm càn khẳng định sẽ làm cho hắn có đi mà không có về."

Nếu là người khác thì Phương nhị thẩm cũng sẽ không để bụng như vậy, Tam lang này đối với Nghi Xuân nhà bà cũng đủ ý tứ, tức phụ Tam lang mấy ngày trước còn cứu mười mấy mẫu lúa nhà bọn họ, ân tình này Phương nhị thẩm ghi tạc trong lòng, không phải sao, vừa nghe nói nàng gặp chuyện, liền ngay lập tức tìm nam nhân mấy nhà quen biết ra ngoài tìm, cho nên mới tới trễ một chút.

"Rốt cuộc vẫn là nhị thẩm suy nghĩ chu toàn, nhà Tam lang ngươi đừng khóc, ta xem bạc này của ngươi sẽ không mất được." Người vây xem nghe Phương nhị thẩm nói xong tâm đang treo lên đều buông xuống không ít, nghĩ lại một chút, còn không phải như vậy sao, nếu thực sự có người vào thôn, muốn đi ra ngoài có ai mà không nhìn thấy chứ.

"Tam tẩu, ngươi đừng lo lắng, ta đây liền tìm người ra phía sau núi lục soát tìm người." Người nói chuyện chính là đường huynh đệ của Phương Niên Hàn, Phương Thiên Long, người này nhìn qua chính là cái cơ linh, không chờ Lâm Vân Hi nói thêm cái gì, liền chui ra khỏi đám người đi tìm người.

"Nhị thẩm, cảm ơn thẩm, nếu thẩm không tới, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ!" Lau xong nước mắt, Lâm Vân Hi thành khẩn nói lời cảm tạ với Phương nhị thẩm, mặc kệ bởi vì cái gì, người ta lúc này chịu kéo mình một phen, chính mình đều phải nhờ ơn. Người tốt bụng cũng không ít, cũng không phải tất cả mọi người đều giống mấy kẻ thân nhân cực phẩm như nhà nàng.

Phương nhị thẩm còn nghĩ sẽ phải an ủi nàng vài câu thì lúc này lý chính tới, đi theo cùng với hắn còn có bốn người lão nhân cổ lai hi, bốn tộc lão Phương gia đây đều đã đến đông đủ, trò hay liền phải lên sân khấu rồi!

Lý chính Phương gia thôn cũng họ Phương, tên là Phương Chính Ngôn, nhưng cũng với nhà Phương Niên Hàn một chút máu mủ cũng không có, lý chính hơn bốn mươi tuổi, hẳn cũng là người thường xuyên lao động, da phơi màu đồng cổ, thể trạng khá tốt, vừa thấy nhiều người vây quanh trước cổng như vậy liền nhíu mày, "Đều vây quanh ở đây làm gì? Trong nhà không có việc gì làm à?"

Hắn vừa mở miệng, người vây xem lập tức như chim như thú bay chạy tứ tán, cũng không phải sợ uy nghiêm của lý chính, nhưng mà bên cạnh lý chính còn có bốn tộc lão nha, nếu chọc cho tộc lão không vui, thì thời gian ngày qua ngày của các nàng sẽ không mấy dễ chịu.

Chờ người ngoài cổng tan đi hơn phân nửa, lý chính chuyển hướng sang Phương nhị thẩm, "Nhị tẩu, ta có phái thêm ít nam nhân trong thôn đi giúp Nghi Xuân, việc này tẩu cũng đừng lo lắng, ta còn có chuyện hỏi tức phụ Tam lang, tẩu về trước chờ đi."

"Lý chính, ta chính là một phụ đạo nhân gia không nên khoa tay múa chân đối với việc này, nhưng Tam lang là một người tốt, tức phụ hắn cũng là không có chọn, sự tình nhà người khác ta không thể nhúng tay, nhưng việc quấy rối ở Phương gia thôn ngươi không thể không quản, ngươi cùng bốn vị tộc lão đều rõ ràng mọi việc, ta đương nhiên yên tâm." Phương nhị thẩm nói với lý chính xong, vỗ vỗ tay Lâm Vân Hi tạm thời coi như an ủi, sau đó rời đi.

Lý chính cùng bốn lão nhân bên cạnh đều là người có thể diện, tuổi đã rất lớn, người lớn tuổi nhất đầu tóc và chân mày đều trắng, mí mắt cụp xuống đều không nhìn thấy con mắt, tuy rằng có hình dáng người nhà nông, nhưng trên mặt ít có ý cười, bộ dáng thêm vài phần nghiêm túc, nhìn qua có nhiều phần uy nghiêm. Mấy người bên trong này, Lâm Vân Hi chỉ nhận thức được nhị gia gia Phương Trọng, nhưng nhìn tư thế cũng biết thân phận của ba vị lão nhân còn lại, nhanh chóng lau mặt thi lễ.

Lúc này không biết Phương Diệu từ đâu xuất hiện, đỡ bà bà Lữ thị đi ra chào hỏi tộc lão, không lâu sau, Ngô thị cùng Lưu thị kẻ trước người sau đi ra.

Vốn dĩ việc này hẳn do lý chính xuất đầu tới nói chuyện, nhưng lão gia tử Phương Trọng đứng dậy trước, "Lý chính, ba vị thúc bá, nên bố trí đều đã bố trí, những chuyện khác tiến vào trong viện rồi nói."

"Đi thôi." Một lão gia tử chống quải trượng trong đó cũng mở miệng ứng theo nói, bốn vị tộc lão vào viện, lý chính cũng chỉ đành đi theo tiến vào.

Hiện tại trong lòng lý chính quả thực sốt ruột, hắn quản lý trong thôn lại xảy ra việc này, vị trí lý chính này của mình sang năm coi như phải thay đổi người khác làm, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào vị trí này nha, hiện tại hẳn phải tranh thủ thời gian đi bắt trộm, Phương gia đem tộc lão mời đến làm gì? Chẳng lẽ làm cho nhóm mấy lão gia tử này đi bắt trộm? Hăn tuy rằng là lý chính, cũng chỉ là tiểu bối, cũng đành ngoan ngoãn nghe lời vài phần.