Chương 39: Bão táp

CHƯƠNG 39: BÃO TÁP

Edit: ThienTue835

Phương An Đồng thấy trong phòng hỗn loại bị dọa sợ ngây người, tuổi hắn rốt cuộc vẫn còn nhỏ, ngay lúc này liền khóc lên, "Tam tẩu, đây là sao vậy? Có trộm.."

Lý trí bị tiếng khóc của An Đồng kéo trở lại, Lâm Vân Hi dùng sức véo vào lòng bàn tay chính mình, cảm giác đau đớn làm nàng thực mau bình tĩnh lại. Nông gia rất ít khi phát sinh sự tình trộm đạo, hơn nữa bạc kia của mình được bao trong quần áo cũ, giấu thật kín đáo, chính mình mới đi ra ngoài cùng lăm hơn mười mấy phút, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy liền tìm ra chỗ mình giấu bạc, nhất định là chân trước mình vừa đi sau lưng người nọ liền vào phòng, hơn nữa người này còn rất quen thuộc bài trí đồ vật trong phòng mình, việc này chỉ sợ đại tẩu cũng nhị tẩu không thoát được can hệ!

Trái tim nhảy đập lên, khí huyết Lâm Vân Hi vọt lên tới đỉnh đầu, quả thực muốn cắn nát răng mà, nơi nào chỗ này là người một nhà, đây chính là oan gia huyết hải thâm thù thì có! Lúc này nàng cũng mặc kệ cái gì mà sách lược vẹn toàn hay là nhìn vào đại cuộc thanh danh Phương gia, một đám ngay cả heo chó không bằng như vậy chẳng lẽ còn muốn lưu lại bọn họ ăn tết?

Nghĩ đến tới đây, nàng liền chạy ra khỏi của phòng, hướng về phía sân không một bóng người hô lớn: "Có trộm, có trộm!" Có lẽ là đã nghẹn lâu rồi, giọng Lâm Vân Hi kêu lên vừa lớn lại vừa thê lương, thật nhanh Phương Diệu liền đỡ Lữ thị tè trong nhà chính ra tới.

Lữ thị bị tiếng thét của nàng sợ run người, thanh âm run run, "Nhà lão tam, có chuyện gì xảy ra vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật làm sao có trộm?"

Thấy sắc mặt tam tẩu trắng bệch, Phương Diệu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, buông nương nàng ra, đi tới hỏi: "Tam tẩu, mất thứ gì? Tẩu có bị thương không?" Tam tẩu sẽ không gặp trộm rồi bị thương chứ.

"Không có việc gì, tẩu không bị thương, chẳng qua tất cả bạc trong phòng tẩu đều bị trộm." Một bên trả lời, một bên Vân Hi chú ý động tĩnh của đại phòng cùng nhị phòng, cả nửa ngày như vậy mà không có phản ứng, không phải chột dạ thì là cái gì? Nếu các ngươi đã làm ra sự tình bỉ ổi như vậy, đừng trách ta trở mặt vô tình, nghĩ như vậy, Vân Hi trực tiếp chạy ra cửa, gân cổ lên gào lớn: "Có trộm nha! Có trộm lấy đồ!"

Hành vi khác thường của tam tẩu làm Phương Diệu ý thức được cái gì đó, cũng không truy vấn, lập tức giúp đỡ cùng một chỗ gào lên, thanh âm nàng bén nhọn cùng thanh thuý, hiệu quả lập tức liền rõ ràng, bởi vì quá ồn ào, đại tẩu cùng nhị tẩu đều từ trong phòng đi ra, do công việc trong đất còn dư lại không còn nhiều lắm, hôm nay đại ca cùng nhị ca đều xuống đất làm việc, mấy đứa nhỏ đọc sách thì đi đọc sách, đi chơi thì đi chơi, chỉ còn lại một mình An Đồng ở nhà, những người còn lại đều đang ở đây, trong lòng Phương Diệu cười lạnh, cái nhà đã nát thành dạng này rồi, không bằng náo loạn một trận luôn đi!

Thấy nhà lão tam cùng Phương Diệu lớn tiếng ồn ào, Lưu thị rụt rụt cổ muốn quay về phòng lại bị đại tẩu trừng trừng mắt liếc nhìn một cái đành phải thành thành thật thật đứng tại chỗ, Ngô thị tiến lên đem Lâm Vân Hi cùng Phương Diệu kéo về sân, sắc mặt không vui trách mắng: "Xảy ra chuyện gì? Các ngươi cứ như vậy hô lớn hô nhỏ, Phương Diệu không hiểu thì thôi đi, nhà lão tam làm sao lại không ổn trọng như vậy?

Bà bà còn chưa nói lời nào, người con dâu cả này thì tính cọng hành gì, ngươi xác định không phải bởi chột dạ mà lộ ra vẻ như vậy? Lâm Vân Hi xem cũng không liếc nhìn nàng ta một cái, trực tiếp đi đến trước mặt bà bà Lữ thị, nghẹn giọng nói:" Nương, trong phòng ta bị trộm muốn lật sàn lên trời rồi, bạc giấu một chút cũng không còn dư lạn, cái này cũng không phải là số lượng nhỏ, chúng ta cần phải đi tìm lý chính tra rõ việc này. "

" Lão tam, nhà lão tam, bị mất bao nhiêu bạc? "Lữ thị run rẩy giọng hỏi, bà sống tới từng này tuổi nhưng chưa bao giờ nghe nói có nhà ai bị trộm, như thế nào xui xẻo đến mức để bọn họ để ý tới Phương gia.

" Nương, tổng cộng năm mươi lượng bạc, ta bọc rất kín, hiện tại tất cả đều không thấy.. "Lúc này Lâm Vân Hi hoàn toàn bình tĩnh rồi, cũng muốn đem số bạc của mình lấy bề, nếu có thể nói thì để chó cắn chó là tốt nhất, hôm nay sự tình phân gia liền giải quyết cùng nhau.

" Năm mươi lượng? "Lữ thị cùng Ngô thị đồng thời thốt lên đầy sợ hãi, tuy rằng không biết làm sao mà tức phụ lão tam tồn như thế nào được năm mươi lượng, nhưng nghe đến số lượng này Lữ thị quả thực muốn té xỉu trên mặt đấy, Ngô thị cũng thật sự khϊếp sợ, làm sao lại nhiều đến như vậy? Tức phụ lão tam hiện tại không có khả năng nói dối, như vậy chính là nhà lão nhị cố ý nói số lượng bạc ít đi, vô thức theo bản năng nhìn Lưu thị đang trốn ở cửa, trong lòng quả thực muốn đem nàng ta nuốt sống, thật là nữ nhân không có đầu óc, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Nghe được Lâm Vân Hi mở miệng thốt ra năm mươi lượng bạc, thân mình Lưu thị run lên" bịch "một tiếng dựa ngay khung cửa, sao lại như vậy, nàng chỉ cầm có mười lăm lượng bạc, như thế nào đột nhiên lại biến thành năm mươi lượng bạc? Đại tẩu nói với nàng ta rằng tức phụ lão tam có tích tiền riêng, rồi khuyến khích nàng ta nên mình mới bị ma xui quỷ ám đi lục ngăn tủ nhà người ta, nhưng nhìn trong ngó ngoài cùng lắm cũng chỉ mười lăm lượng, còn dư lại ba mươi lăm lượng kia chình mình còn không có nhìn đến nha!

" Nhà lão tam, ngươi lấy ở chỗ nào ra năm mươi lượng bạc? Có phải nhớ lầm hay không? Ngô thị có ý đồ muốn dời đề tài, nàng ta phỏng đoán tức phụ lão tam có khả năng có chút tiền riêng, không nghĩ tới thế nhưng lại nhiều như vậy, trách không được nhà lão tam bạo nộ như vậy, nhưng sự việc đã xảy ra, vì kế hoạch hôm nay đành phải đem sự việc đè ép xuống thôi.

Mắt lạnh nhìn sắc mặt đại tẩu Ngô thị liên tục thay đổi, trong lòng Lâm Vân Hi cười lạnh, bày ra một dáng vừa gấp vừa tức, nói lớn: "Mỗi ngày ta đều ngồi đếm tất cả số bạc đó, làm sao nhớ lầm được, trong thôn chúng ta thế nhưng lại xảy ra chuyện, việc này trước mắt tìm lý chính sau đó đi báo quan để cho người tới tra xét đi, bạc này chính là vốn ban đầu của nhà đại ca ta, bị lấy mất rồi thì ta lấy cái gì mà bàn giao cho đại ca ta đây?"

Vừa nghe đến việc phải kinh động đến lý chính và nha môn, Ngô thị cũng luống cuống, đều do nhà lão nhị ngu xuẩn kia lấy toàn bộ bạc trong đó nên sự việc mới có thể biến thành như thế này, nếu chỉ lấy hơn một nửa, khả năng sự tình sẽ không đến nông nỗi phát triển nghiêm trọng như vậy, lý chính cũng người nha môn kia xuống tay đều vô tình, hơi vô ý chút liền mất cái mạng, hơn nữa nhà lão nhị kia chính là cái ngốc bà nương, vạn nhất sợ hãi liền đem mọi sự tình đều nói ra, hai người các nàng đều không gánh nổi, liền tiến đến lôi kéo Lâm Vân Hi, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Tức phụ lão tam, trộm đã chạy giờ tìm nơi nào nha, hơn nữa bạc này đều giống nhau, người nói là của họ thì ngươi có biện pháp nào? Ngươi tìm quan sai tới tra xét, tra không ra số bạc mất mà chúng ta còn phải mất cho họ ít bạc gọi là phí vất vả nữa, hơn nữa giày vò lăn lộn như vậy, người cả thôn đều biết nhà ta bị mất một số bạc lớn như vậy, về sau không thể thiếu bị chỉ chỉ trỏ trỏ, ngươi nháo lớn như vậy cũng không có chỗ gì tốt hết." Tuy rằng sợ hãi nhưng nàng ta vẫn luyến tiếc số bạc đã tới tay, dò hỏi.

Đây chính là muốn mình phải nén giận? Ha hả, Lâm Vân Hi cười lạnh hỏi ngược lại: "Nếu hôm nay bạc bị mất là của đại tẩu, ngươi cũng sẽ không rên lên một tiếng mà nhịn xuống à?" Nói xong câu này, trên mặt nàng hiện lên vài phần giảo hoạt, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: "Đại tẩu yên tâm, ta tự nhiên có phương pháp có thể tìm ra bạc bị trộm kia, cất giấu số lượng lớn bạc như vậy ta cũng phải lo lắng đề phòng cả ngày, sah lại nghe nói dùng một loại huân hương xông bạc, mặc kệ là bị chôn ở địa phương sâu như thế nào thì cỗ hương vị kia đều không tiêu tan đi được, hơn nữa ta từ trong phòng đi ra ngoài đến chỗ ngươi kia cũng không có bao lâu liền xảy ra chuyện, tên trộm khẳng định chưa chạy xa, chỉ cần người nha môn tới các nhà các hộ điều tra, ta liền có thể tìm ra được số bạc bị mất này."