Chương 37: Hôn sự thất bại

CHƯƠNG 37: HÔN SỰ THẤT BẠI

Editor: ThienTue835

Lưu bà mối bị ngăn lại giả vờ như không hiểu, trong lòng thì muốn đem Lâm Vân Hi mắng đến máu chó đầy đầu, nếu việc hôn nhân này thành công, hai lượng bạc mà Chu gia hứa hẹn đã có thể nằm trong lòng bàn tay rồi, không nghĩ tới nửa đường lại xuất hiện Trình Giảo Kim, nương tử kia của Chu gia còn nói sự tình kia đã được giải quyết không có bao nhiêu người biết, tức phụ Tam lang kia làm sao lại rõ ràng việc này như vậy?

Trong lòng bà ta có quỷ nên tự nhiên không dám đồng ý Phương gia đi huyện thành hỏi thăm nhi tử Chu gia, mà Lâm Vân Hi lại uy hϊếp nếu bà ta dám hố Phương Diệu thì sẽ khiến thanh danh làm mai tốt đẹp này sẽ không còn, suy đi nghĩ lại bà ta vẫn quyết định phải bảo trụ mình trước rồi nói sau, liền lập tức thay đổi mặt khóc tang, "Tức phụ Tam lang à, đại tẩu tử, ta thật là không biết việc này nha, nhi tử Chu gia vẫn luôn ở tại huyện thành, ta đã mười năm tám năm đều không đi được một chuyến lên huyện thành, ta nào biết được những chuyện này, đều là nghe nương tử Chu gia nói này nói nọ, chúng ta thực tế chính là thân thích, cũng không dám làm ra chuyện lừa người nhà nha." Nói nói rồi cường ngạnh bức ra được vài giọt nước mắt, bà ta một bên giả khóc một bên gạt lệ, cái mặt giống như mông con khỉ kia bị bà ta chùi ra đủ mọi màu sắc, nhìn thật buồn cười, cố tình bà ta còn làm ra bộ dáng phẫn nộ tột đỉnh, "Đây cũng mà việc bất lợi đối với ta, thôi thì theo như lời nói tức phụ Tam lang, việc cầu hôn này đành từ bỏ thôi, ta phải đi tìm Chu gia lý luận mới được, đây không phải làm bại hoại danh dự làm mai mối của ta hay sao?"

Nói xong liền đợi bắt chuyện cũng không dám, mạnh mẽ phá ngăn trở Lâm Vân Hi trước mắt, rời đi giống như chạy trốn, chỉ để lại bốn nữ nhân Phương gia đang sững sờ ở trong phòng, Lưu bà mối chân trước vừa rời đi, Phương An Đồng dưới cửa sổ giống như con thỏ bị chấn kinh mà chạy ra, thẳng đến phòng ở của Phương Diệu.

Hắn còn chưa gõ cửa, cánh cửa gỗ màu vàng nâu đã sớm một bước mở ra, lộ ra khuôn mặt vội vàng của Phương Diệu, "An Đồng, vào rồi hãy nói."

Không nói đến bên Phương Diệu để cho Phương An Đồng nghe lén, không khí bên trong nhà chính chính là quỷ dị tới cực điểm, có thể là do bị đả kích quá lớn, đầu Lữ thị cũng không quá choáng, khuôn mặt thon gầy giật giật vài cái, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, nháy mắt giống như già đi mười mấy tuổi, vô lực mà xua xua tay, "Việc này liền tính như vậy đi, nếu vỡ lở ra đối với Diệu nhi cũng không tốt." Chu gia kia lại là nhà có tiền, bà cũng không thể đem nữ nhi đẩy đến hố lửa.

Mặt Lưu thị đỏ lên tựa như con vịt bị bóp chặt cổ, đôi tay không ngừng chà xát trên áo quần, ấp úng nửa ngày mới nhỏ giọng nói: "Nương, nương, ngài phải tin tưởng ta, ta thật sự không biết.."

Từ lúc bắt đầu Lâm Vân Hi bất động thanh sắc quan sát Lưu thị, thấy nàng ta trừ bỏ bên ngoài chấn kinh ra thì không còn biểu tình gì khác, xem ra sự việc Chu gia nàng ta thật sự không biết, chắc hẳn nàng ta bị cô mẫu hoa ngôn xảo ngữ kia lừa dối, không khỏi cảm thán nhân tâm hiểm ác, khó lòng phòng bị.

Giải quyết xong cọc hôn sự bực mình này của Phương Diệu, tâm thần và thể xác bà bà đều mệt mỏi, nhị tẩu Lưu thị bất an, đại tẩu Ngô thị trầm mặc không nói, Lâm Vân Hi mới thở ra một hơi, hy vọng xong ầm ĩ lần này, trong nhà có thể được chút yên tĩnh, bằng không nàng thật sự ăn không tiêu, nàng nghĩ thật tốt, không nghĩ tới thật mau liền bạo phát một kiện trọng đại xung đột, mà nàng cũng không thể không binh đi hiểm chiêu.

Hôn sự thất bại, người vui mừng nhất Phương gia còn có hắn, người thân thuộc với Phương Diệu, từ chỗ An Đồng nghe được mọi chuyện từ đầu đến cuối, nàng như trút được gánh nặng, cả người như nhẹ nhàng rất nhiều, lại đối với tam tẩu nàng thêm vài phần cảm kích, nếu lúc đó tam tẩu không trấn trụ mấy người kia, có lẽ giúp mình xuất đầu không thành còn bị người khác chỉ trích một tẩu tử dám nhúng tay vào hôn sự của cô em chồng!

Bởi vì có tâm tư phân gia, Lâm Vân Hi liền tìm An Đồng, hài tử tuy rằng còn nhỏ, nhưng ý nguyện của hắn cũng không thể bỏ qua được.

Phương An Đồng mặc dù trước mặt tẩu tử vẫn câu nệ như trước, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này hắn cũng biết tam tẩu hắn là người hiền lành, tuy rằng không có thân cận như vậy, nhưng trong lòng cũng bớt đi một chút khϊếp đảm, chớp chớp đôi mắt to nhìn lén tam tẩu xinh đẹp kia của hắn, "Tam, tam tẩu, tẩu tìm An Đồng có việc gì không?"

Nam hài ở độ tuổi này đúng là thời điểm thân thể cao lên, Tử An cùng Tử Sơn nhà đại ca còn có Tử Hạo nhà nhị ca đều giống như hoa màu mùa hè nhanh chóng cao lên, duy chỉ có mình An Đồng vẫn bộ dạng gầy gầy yếu yếu, trong lòng Lâm Vân Hi có chút khó chịu, dùng khăn lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt hắn, lên tiếng hỏi: "Đại tẩu đối với đệ có tốt không? Ý tứ tam tẩu muốn hỏi đệ là đệ nguyện ý cùng đại tẩu sống qua ngày hay cùng tẩu sống qua ngày?" Trước khi phân gia không dám để lộ tiếng gió ra ngoài, nàng chỉ có thể dùng phương thức này để hỏi thôi.

Nghe được lời này của nàng, đôi mắt Phương An Đồng lập tức sáng lên, con ngươi đen láy giống như được rót vào hy vọng mà thêm sống động, nhưng ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà sắc mặt lại ảm đảm xuống, nhẹ giọng lí nhí đáp: "Đệ nguyện ý đi theo tam tẩu, đệ cũng muốn, cho dù đại tẩu có nói đi theo tam tẩu sẽ bị đói chết, nhưng đệ không sợ bị đói, đệ đã quen rồi, tam tẩu! An Đồng không ăn nhiều lắm, còn có thể nhận biết được nhiều rau dại, không ăn lương thực cũng được.." Đang nói, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn tam tẩu, "Đệ còn có thể làm được rất nhiều việc: Nhặt củi, hái rau dại, chẻ củi, nhổ cỏ, đệ đều làm được, tam tẩu, tẩu để đệ đi theo tẩu đi, đệ thích cùng tẩu cùng nhau sống qua ngày qua tháng."

Lời này từ trong miệng của một tiểu hài tử nói ra làm cho người ta phải chua xót đến đau đón, có thể là sớm thành thói quen loại sinh hoạt này, thời điểm An Đồng nói này đó trên mặt cũng không có thống khổ cùng thương tâm, tựa như theo lời hắn nói, mọi thứ đều đã thành thới quen, nhưng càng là như vậy, trong lòng Lâm Vân Hi lại càng khó chịu, rõ ràng đều cùng Tử An Tử Hạo là tiểu hài tử như nhau, vì sao hắn phải chịu cái tội này?

Trong lòng đau muốn chết, Lâm Vân Hi duỗi tay ôm hắn lại đây, an ủi nói: "Đệ phải kiên nhẫn một chút, để tam tẩu suy nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp đem đệ từ chỗ đại tẩu qua đây.." Rõ ràng người chịu tội chịu khổ chính là Phương An Đồng, nhưng khi nói chuyện nước mắt Lâm Vân Hi lại chảy xuống, lúc này nàng cực kỳ hận đại tẩu, hài tử của mình ăn ngon uống tốt, mọi việc nặng cùng việc dơ đều sai An Đồng làm, chưa từng cho chút yêu quý trong lòng, chỉ muốn cho hắn làm những công việc nặng nhọc, tâm thật đen tối lại thật tàn nhẫn.

Không biết tại sao tam tẩu lại khóc, Phương An Đồng có thể cảm giác được nàng đối với chính mình là thiện ý, khoé miệng hơi nhếch mên, đầu nhỏ chôn ở cánh tay kia tận hưởng tình cảm ấm áp khó có được kia. Cha hắn đã chết, nương chạy, tam ca đối với mình rất tốt, nhưng hắn đều phải ra bên ngoài vội vàng kiếm tiền, mình thấy hắn có nỗi khổ tâm, sau khi đi vào Phương gia vẫn luôn bị hai tẩu tử xem thường, nhưng hắn không thể làm cho tam ca ngột ngạt, cho nên mặc kệ làm nhiều việc mệt chết lại bị bỏ đói hắn đều không nói với tam ca, hôm nay thấy tam tẩu giúp Diệu nhi tỷ đánh chạy cái nữ nhân ồn ào kia, hắn liền nhìn tam tẩu mềm yếu kia với con mắt khác, trong lòng vì một chút hy vọng này lại như tro tàn muốn bùng cháy, nếu đi theo tam tẩu sinh hoạt khẳng định so với hiện tại sẽ tốt hơn. Thời điểm tam ca đi nói mình nếu muốn trở thành một nam tử hán, thì phải kiên cường, cho nên hắn cũng muốn lần này phải nỗ lực một phen.

"Tam, tam tẩu, đệ có chuyện này muốn cũng tẩu nói, tẩu không cần tức giận." Rốt cuộc lấy hết can đảm, Phương An Đồng cẩn thận mở miệng nói, "Vòng tay bạc tẩu cho đệ bị đại tẩu cầm đi rồi, nàng ta nói sẽ thay đệ bảo quản, nhưng đệ có thể tự mình bảo quản tốt, đó là lễ vật tam tẩu cho đệ, đệ không muốn để đại tẩu bảo quản.."