Chương 36: Gặp gỡ

CHƯƠNG 36: GẶP GỠ

Editor: ThienTue835

Bởi vù việc mua đất nền hay là mua phòng ở đều là việc vô cùng phiền phức, cho nên Lâm Thanh Văn quyết tâm ngày mai sẽ đi tìm bảo chính Phương gia thôn, hai việc đều có manh mối, Lâm Vân Hi lấy lý do về nhà mẹ đẻ hỏi thăm để nguỵ trang, thời điểm buổi chiều Lâm Thanh Văn lại tìm xe lừa đưa nàng trở về.

Trời lãng ngày tinh, thanh phong ấm áp, khắp nơi đều là hoa màu xanh mướt, gió thổi nhè nhẹ, thổi lướt qua cuộn sóng một mảng màu xanh lục, nguyên bản đây chính là một màn cảnh vui ý đẹp, nhưng ngồi trên xe lừa trong lòng Lâm Vân Hi lại không có một chút nhẹ nhàng nào, tiền vốn nuôi dưỡng con thỏ đều bỏ vạo việc mua bất động sản, tiền ca ca tẩu tử áp đáy hòm cũng rất khẩn cấp, chính mình phải suy nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được.

Kiếp trước nàng tự học tiếng Tây Ban Nha cùng tiếng Ả Rập, dựa vào việc phiên dịch văn chương là có thể nuôi sống chính mình rất tốt, nhưng hiện tại xuyên đến địa phương này phiền dịch đều không có chút tác dụng gì, chuyên ngành của mình cùng nuôi dưỡng và gieo trồng cũng có chút quan hệ, nhưng không có tiền mua đất, hơn nữa thời gian kiếm tiền dựa vào trồng trọt tiêu phí khá lâu, nuôi dưỡng mà không có tài chính, nói tới nói lui vẫn là hai chữ: Tiền bạc! Kiếp trước kiếp này nàng sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên cảm giác được tình trạng quẫn bách vì không có tiền, thật giống như có sức lực toàn thân, nhưng ngươi lại không lấy ra dùng được, quả thật nghẹn khuất muốn chết.

Xe lừa vừa đến cửa thôn, Lâm Vân Hi đã thấy tiểu An Đồng đang đứng ở trên sườn đất nho nhỏ đang nhìn xung quanh, thời điểm nhìn thấy nàng liền chạy nhanh tới, Lâm Vân Hi cũng tranh thủ lên tiếng kêu hắn: "An Đồng, chạy chậm một chút, coi chừng bị ngã."

Thật không biết thân thể nhỏ bé này của hắn như thế nào lại phát ra được lực lớn như vậy, thấy hắn chạy tới, Lâm Vân Hi tranh thủ từ trên xe bước xuống dưới đón.

Phương An Đồng chạy thở hổn hển, không để ý đến mồ hôi chảy đầy mặt, bắt lấy tay áo Lâm Vân Hi, "Tam tẩu, tẩu nhanh trở về, Diệu nhi tỷ cùng với nữ nhân mặc đồ màu sắc sặc sỡ đánh nhau rồi.."

Theo như lời từ An Đồng, người ăn mặc tương đối khác loại hẳn là Lưu bà mối, chính mình vừa đi ra ngoài nửa ngày Phương Diệu liền xảy ra việc này, Lâm Vân Hi bực nàng không nghe lời lại thiếu kiên nhẫn, nhưng việc đã xảy ra thì oán trách cũng chẳng được gì, chỉ phải đi theo An Đồng cùng nhanh chóng chạy về nhà.

Tới nhà rồi, trong viện trống trơn, trong nhà chính truyền ra một giọng nữ bén nhọn: "Ta là có ý tốt mới đi làm mai cho nữ nhi là các người, ngươi nói như vậy là có ý gì?"

Lâm Vân Hi một chút cũng không dừng, trực tiếp vào phòng, liền thấy Phương Diệu giống như đấu bò với nữ nhân béo kia, trên mặt nữ nhân kia vẽ vẽ không khác gì mông con khỉ, nơi nơi đểu đỏ rực, quần áo hoa thắm liễu xanh, hẳn chính là cô mẫu của nhị tẩu - Lưu bà mối.

Lâm Vân Hi tiến vào phòng, Phương Diệu kêu tiếng tẩu tử xong liền ỉu xìu xuống, nàng vốn dĩ thành thành thật thật ở bên ngoài nghe lén, không nghĩ tới cái lão bất tử kia lại thúc giục nương sớm trao đổi canh thϊếp một chút để thành thân, còn nói cái gì mà nhi tử Chu gia không còn nhỏ, nhị lão Chu gia muốn sớm ôm tôn tử một chút, hơn nữa thấy nương cùng tẩu tử nghe nàng nói cũng muốn gật đầu, dưới tình thế cấp bách nàng đành phải chạy ra, chẳng qua nàng chỉ mới nói một câu "Không hợp quy củ", liền bị nữ nhân chết tiệt kia bắt đầu giáo huấn mình không có quy củ, phi! Nếu bà ta biết quy củ sao có thể thúc giục nương gả chính mình đi!

Lữ thị cũng không nghĩ tới Phương Diệu chẳng những nghe lén còn dám nhảy ra náo loạn với bà mối, tức đến mức xém chút ngất đi, Ngô thị cùng Lưu thị tranh thủ chạy lại vừa xoa xoa vừa ấn ấn mới cố nén được. Nghe Lưu bà mối miệng lưỡi lưu loát chỉ trích Phương Diệu, Lâm Vân Hi rốt cuộc rõ ràng nguyên do sự tình trước sau, lạnh mặt quát: "Diệu nhi, hôn nhân đại sự nào đến phiên muội khoa tay múa chân, muội trước đi ra ngoài đóng cửa ăn năn đi!"

Lâm Vân Hi vốn luôn là một người ôn ôn nhu nhu, rất ít khi khuôn mặt trầm trầm lớn tiếng quát lớn như vậy, thanh âm tuy rằng không lớn, nhưng lại làm cho người khác một cảm giác thật áp lực, ngay tức khác, không những người Phương gia, mà ngay cả Lưu bà mối đang thao thao bất tuyệt kia đều bị chấn trụ, cả nhà lập tức yên tĩnh.

Phương Diệu uỷ khuất muốn chết, thấy tam tẩu chẳng những không giúp mình mà còn răn dạy mình nữa, hốc mắt đỏ lên chạy ra ngoài, Lâm Vân Hi nhìn cũng không nhìn nàng một chút, trực tiếp nói với Lưu bà mối: "Lưu cô cô, nữ nhi gia đình bình dân chúng ta chính là như vậy, không hiểu lắm quy quy củ củ, mong ngài đừng để ý."

Lưu bà mối cũng thuận thế đi xuống, thấy Lâm Vân Hi chịu xuống nước với mình, run rẩy lợi hại hơn, "Đúng rồi, cho nên các ngươi làm tẩu tử cũng phải thật dạy thật tốt mới được, Chu gia người ta cũng không nuông chiều được như vậy, chẳng qua, động tác của các ngươi cũng mau mau một chút, như thế nào cũng phải định ra hôn sự này trước mới được, người ta.."

Lữ thị thở dài, không nói chuyện, khuê nữ nhà mình như thế nào cũng là tốt, bị nói như vậy, trong lòng bà cũng rất khó chịu.

Lâm Vân Hi trong lòng cười lạnh một tiếng, trực tiếp mở miệng đánh gãy lời nói của bà ta: "Lưu cô cô, hôn sự này liền lui lại thôi, tính tình Phương Diệu ngu dốt, chúng ta tự nhận không trèo cao nổi Chu gia, còn thỉnh cô cô tìm cô nương tốt nhà khác thôi."

"Cái gì?" Trong phòng bốn nữ nhân nghe được lời nói này của nàng đều không hẹn mà cùng phát ra âm thanh kinh ngạc không thể tin được, Lưu bà mối trực tiếp ngốc tại chỗ, giống như không tính chính lỗ tại của mình nhìn miệng Lâm Vân Hi.

"Nhà lão tam, ngươi.." Không đợi Lữ thị lên tiếng, nhị tẩu Lưu thị liền mở miệng tức giận mắng, đáng tiếc Lâm Vân Hi không cho nàng ta cơ hội nói chuyện, "Nhị tẩu, ngươi muốn cho Phương gia gánh trên lưng bêu danh bán nữ cầu vinh sao?" Giọng nói này của nàng vang lên âm thanh cực lớn, ngay cả lỗ tai chính mình đều bị chấn vang ong ong, mấy nữ nhân đang phẫn bị bị khí thế của nàng triệt để áp đảo.

Lưu bà mối rốt cuộc cũng là người có kiến thức lớn, gặp nhiều trường hợp, nhìn mặt giận dữ của Lâm Vân Hi liền nhanh chóng phản ứng lại, "Tức phụ Tam lang, ngươi đây là có ý tứ gì? Nếu ngươi không tán thành việc hôn nhân này thì có thể nói thẳng, ngươi bây giờ nói như vậy đây là muốn đánh vào mặt bà mối là ta sao?" Bà ta nói xong liền đi ra ngoài, một bên buông lời hung ác, "Ta đã biết Phương gia các người là cái dạng gì rồi, về sau hôn sự nhà các người không cần lại tìm ta, ta làm mai mốt nhiều năm như vậy còn chưa gặp phải sự tình này đâu!"

Tuy rằng mặt ngoài nhìn thấy bộ dáng lộ vẻ tàn khốc lệ nhan, Lâm Vân Hi nhìn ra dao động không ngừng trong ánh mắt không chừng là chột dạ của bà ta, dám đến hố Phương gia rồi sau đó trốn chạy, không có cửa đâu! Cho nên nàng nhanh chân bước chặn đường đi của Lưu bà mối, âm trầm mở miệng nói: "Lời còn chưa nói rõ ràng ngài cũng không thể đi trước được, ngài đem công tử Chu gia khen lên tận mây xanh, nhưng ta có nghe nói người nọ ở huyện thành suýt nữa đánh chết người nha, người này tàn nhẫn độc ác như vậy, chúng ta không dám mang nữ nhi gả qua, chẳng qua, ta muốn biết ngài là không biết việc này bị Chu gia che giấu, hay vẫn là biết việc này nhưng lại cố ý giấu giếm Phương gia chúng ta nha?"

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, Lữ thị nguyên bản còn giận vẫn không thể kiềm chế được, Ngô thị cùng Lưu thị hai mắt đều choáng váng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Tâm tư giấu kín bị một lời nói toạc ra, Lưu bà mối hoảng loạn một chút liền trấn định xuống, "Tức phụ Tam lang, ngươi đây là nghe nơi nào nói? Công tử Chu gia chính là người tài ba ăn cơm nhà quan, sao có thể làm ra được việc như vậy! Ta cho tới giờ cũng không có nghe nói qua, chúng ta cũng coi như là thân thích, sao ta có thể làm ra sự tình thiếu đạo đức như vậy, ngươi nói có đúng không, lão tẩu tử?"

Lưu bà mối nhanh chóng thướng ánh mắt dò hỏi qua Lữ thị, bà ta đúng tinh mắt, biết trong nhà này đây chính là người dễ nắn bóp nhất, cho nên mới hướng tới bà mở miệng.

Lữ thị bị sự việc liên tiếp làm cho ngốc rồi, lời nói cũng không nhanh nhẹn, "Ta, ta, ngươi.."

Lâm Vân Hi nơi nào sẽ cho bà ta có cơ hội xoay người, nói tiếp: "Công tử Chu gia là cái dạng gì ngài đến huyện thành hỏi thăm liền biết, hôm nay ta nói lời này cũng là nhắc nhở Lưu cô cô, không nên để người khác che mắt, nếu cô nương nào không biết gả cho người nọ, về sau nếu xảy ra chuyện gì, Lưu cô cô sẽ bị người khác chọc cột sống mà mắng không phải sao, chén cơm này về sau ngài còn ăn được như thế nào nữa?"