Chương 21: Xuất đầu

CHƯƠNG 21: XUẤT ĐẦU

Editor: ThienTue835

Cả gia đình đều nhìn qua, Lâm Vân Hi bắt đầu quẫn, toàn thân Phương Niên Hàn phát ra Vương Bá chi khí là muốn quậy gì đây, nàng chỉ biết làm một cái kháng nghị không tiếng động thôi mà, đây không phải là tư thế cường ngạnh thay chính mình xuất đầu sao?

Trong nhà chỉ có Phương Diệu dường như không sợ tam ca đang xú mặt, tiểu cô nương nhìn qua phía hai người thăm dò, chỉ liếc mắt một cái liền lên tiếng cười nhạo, ra vẻ khinh thường, "Cơm trong chén của tam tẩu cũng thật đủ nhiều, không biết là do tam tẩu lượng ăn ít hay là do cơm nhà ta nấu không đủ, thấy trong chén người khác cũng đầy đó thôi, ta thấy là có người có tâm nhãn cố tình thì phải."

Lời kia vừa thốt ra, trừ bỏ Ngô thị cùng Lưu thị, mọi người đều quay qua chén trên bàn nhìn lại, phản ứng cũng không đồng nhất, phản ứng của Lữ thị cùng Phương Khánh Lâm đều đồng thời nhíu mày, Phương Khánh Lâm liền hung hăng trừng Ngô thị đang chôn đầu phía dưới, sắc mặt Phương Nguyên Võ cũng có chút không tốt, còn những đứa trẻ khác lại nhanh chóng che đi chén của mình, sợ số lượng cơm không nhiều lắm của mình sẽ không giữ nổi.

Chỉ có Phương An Đồng bất an ngồi trên ghế vặn vẹo vài cái, tiểu hài tử này nghĩ muốn nói chuyện nhưng lại không dám, chỉ trong chốc lát liền đem môi dưới cắn đến trắng bệch, nửa ngày mới nhút nhát nhỏ giọng nói: "Tam tẩu, đệ ăn no rồi, tẩu, tẩu nếu không chê thì.."

Trong chén Phương An Đồng tất cả đều là bắp thô, mặt trên cũng chưa có dấu vết động qua, hẳn là còn chưa có ăn qua, nhìn hài tử choai choai nỗ lực đem bát chính mình đưa qua, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng nàng, lại nhìn trên mặt tiểu hài tử thấp thỏm, đáy lòng không khỏi mềm lại một vũng, không tự giác dùng tay xoa xoa đầu hắn, "An Đồng ăn đi, tẩu không đói bụng, ngoan nha, nghe lời tẩu."

Liếc đến cháo ngô thô ráp trong chén của Phương An Đồng, lại nhìn chén cơm của Tử An và Tử Sơn trong nhà đại tẩu, lửa giận trong lòng Phương Niên Hàn rốt cuộc cũng không áp chế được, đứng bật dậy, "Khi nào trong nhà có quy củ người một nhà phải ăn hai loại cơm? Đại tẩu, ta xác thật nhiều ngày không có thời gian chiếu cố An Đồng mới mang hắn giao lại cho tẩu trông giữ, ta thấy tẩu phải xuống đất cũng như vất vả nấu cơm, thôi thì vẫn là mang An Cùng tới bên người Lâm Vân Hi đi."

Thấy rõ ràng chén cơm của mấy cái hài tử, Lữ thị liền rõ ràng tại sao lão tam lại phát hỏa lớn như vậy, tuy rằng làm người trong nhà nuôi An Đồng chính là danh không chính ngôn không thuận, nhưng An Đồng rốt cuộc cũng là kêu bà một tiếng cô mẫu, huyết mạch vẫn còn đang chảy trong người đây, con dâu cả liền dám đối xử với An Đồng như vậy, thật là một chút cũng không để bà vào mắt, cũng tức lên đem chén đặt lên bàn, "Nhà lão đại, đây là có chuyện gì?"

Bị điểm tên hỏi chuyện, Ngô thị muốn giả cũng không thể im lặng, ngẩng đầu mang vẻ mặt đưa đám nói: "Nương, con dâu thật sự không phải cố ý, hôm nay xuống ruộng làm việc đúng là mệt tàn nhẫn, thời điểm trở về thấy phòng bếp đều lạnh, cũng không ai nấu cơm, liền nhanh chóng thu xếp, kết quả liền làm ít đi một chút, nhưng cháo bắp này đó là của ngày hôm qua dư lại, bởi vì luyến tiếc nên lấy ra hâm lại, bởi vì An Đồng nói hắn thích ăn, cho nên liền để lại cho hắn, đúng không, An Đồng?"

Lời nói này cũng thật xinh đẹp, vừa nói lên công lao vất vả của mình, lại tố cáo Lâm Vân Hi rảnh rỗi lại không chịu nấu nướng, cho nên nàng ăn không đủ no cũng là xứng đáng, Lâm Vân Hi nghĩ thầm, thủ đoạn của vị đại tẩu này so với nhị tẩu muốn cao minh hơn nhiều, đáng tiếc lại sử dụng trên người trong nhà.

Ngô thị chuyển hướng chứng thực qua Phương An Đồng, cố gắng làm ra biểu tình hòa ái nhất, không biết là do khẩn trương hay sao, vẫn là biểu hiện cứng đờ, Phương An Đồng thấy nàng đưa mắt ra hiệu cho mình, lại xoa xoa tay trong tay áo, nhỏ giọng nói: "Là đệ thích ăn cháo bắp thô, là đại tẩu lưu lại cho riêng đệ.."

Nhìn Phương An Đồng nói chuyện không giống giả bộ, sắc mặt Lữ thị lúc này mới hòa hoãn một chút, nhà lão tam tuy rằng là cô dâu mới, nhưng không xuống đất thì cũng phải nấu cơm, bà tuy rằng hổ thẹn không thể trách mắng Lâm Vân Hi, nhà lão đại có thể nhắc nhở nàng cũng tốt, gia đình Phương gia là gia đình bình dân, không phải là gả đến làm đương thiếu nãi nãi, có người hầu kẻ hạ được.

Do Lữ thị ở xa nên không thấy rõ lắm, nhưng Lâm Vân Hi là xem thấu triệt tình hình quan hệ giữa Ngô thị cùng Phương An Đồng, tuy rằng trên mặt Phương An Đồng không có biểu tình gì, nhưng nhìn thân hình nhỏ nhỏ của hắn lại đang run rẩy lợi hại, cái này so với lời nói kia lại có phân lượng hơn hẳn, hiện tại nằng cũng chưa thể làm mọi chuyện rõ ràng minh bạch, chỉ có thể ngồi yên tĩnh xem biến thôi.

Thấy được câu trả lời khẳng định, Ngô thị nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng nói: "Nương, An Đồng ở cùng với con vẫn còn tốt, có thể cùng Tử An bọn họ chơi với nhau vui vẻ, lão tam lại mới tân hôn, không nên cho hắn qua quấy rầy được."

Nàng cũng biết được Lữ thị muốn lưu lại cái uy hϊếp tức phụ nhà lão tam, quả nhiên sau khi nói như vậy, Lữ thị đã bị dẫn đến chuyện đại sự là nối dõi tông đường, "Tam lang, An Đồng đi theo ngươi quả thật không có phương tiện lắm, hơn nữa mấy ngày nữa ngươi cũng phải đi rồi, vẫn là để hắn đi theo nhà lão đại thôi." Phương Niên Hàn đích xác là đối với An Đồng để bụng, nhưng hắn cũng không trông được mấy ngày, còn không bằng cho An Đồng lưu lại nhà lão đại.

Trên mặt Lưu thị khó chịu, vừa định nói vài câu lại bị tướng công mình giữ chặt, nhìn trong mắt Phương Nguyễn Võ ý bảo "Không cần xem vào việc người khác", Lưu thị chỉ có thể oán hận dùng chiếc đũa tàn nhẫn chọc chọc trong cơm trộn với vụn bắp lẫn trong chén com, không biết là đem chúng trở thành Ngô thị hay là Lâm Vân Hi.

Nguy cơ vừa rồi liền nhẹ nhàng bâng quơ cứ lướt qua như vậy, Lâm Vân Hi cảm thấy là do bà bà nhà nàng dung túng nên chuyện mới lặng yên không một tiếng động kết thúc như vậy, xem ra là không hài lòng mình nên mới nghĩ đến việc ra oải phủ đầu nha, đây là kết luận cuối cùng của nàng, nàng có muốn cùng Ngô thị đối chọi lý luận qua lý luận lại, nhưng nhìn đến sắc mặt người bên cạnh là Phương Niên Hàn không tốt, liền đánh mất đi ý niệm này, chỉ có mấy ngày nên cũng đành để an ổn chút, đỡ mất công thời điểm người nam nhân này đi cũng không an ổn.

Bởi vì Phương Niên Hàn còn đang đứng, cho nên mọi người trong nhà cũng không ai dám tiếp tục ăn cơm, Lâm Vân Hi đưa tay trái kéo kéo nam nhân mình, nhẹ giọng nói: "Mau ngồi xuống ăn cơm thôi, chờ lâu lại lạnh."

Ngữ khí nhàn nhạt, không có cái gì bất mãn cùng uỷ khuất, chỉ là càng như vậy lại càng làm cho Phương Niên Hàn thất vọng khó chịu trong lòng, tức phụ bị uỷ khuất như vậy mà mình còn không thể làm chút gì, quả thực quá uất ức, nhưng hắn có thể làm sao bây giờ, quăng ngã cái bàn rồi chạy lấy người khẳng định là không được, chính mình lại đối với cách làm của tẩu tử mình không hài lòng, lão nương lại còn ngồi ở chỗ này, lại nói, nếu hắn hôm nay phát ra một trận hỏa khí, sau này tất cả bút trướng của hắn lại tính trên đầu tức phụ mình, cho nên chính mình chỉ có thể nhịn xuống.

Kéo nửa ngày không thấy nam nhân có phản ứng, trong lòng Lâm Vân Hi lại có ngọn lửa nhỏ bùng lên, ta cho ngươi cái bậc thang ngươi còn không nhanh thuận thế xuống, trong lòng có khí, liền bỏ thêm vài phần lực, nhéo nhéo vài cái vô lòng bàn tay to kia.

Lại xem nàng ra sức dùng lực như vậy, đối với da dày thịt béo của Phương Niên Hàn chính là gãi ngứa, hoặc so với gãi ngứa mạnh hơn một chuý, nhận thấy được tức phụ đang vuốt ve an ủi mình, lửa giận trong Phương Niên Hàn đã tiêu tán hơn phân nửa, nghe lời liền ngồi xuống dưới, chuyển vị trí chén của mình sang của tức phụ, mặt lạnh lùng nhìn sang Lâm Vân Hi, "Ăn xong rồi."

Nếu hiểu được việc mình hạ độc thủ bị người ta hiểu lầm thành âu yếm, Lâm Vân Hi nhất định chặt mất tay mình, sau đó trong lòng sẽ mắng nam nhân này da mặt ngày càng dày, đáng tiếc nàng không biết được ý nghĩ đó, chỉ hiểu được ánh mắt lạnh lùng của Phương Niên Hàn ý là "Nếu nàng không ăn ta cũng không ăn", tức khắc hết chỗ nói rồi, chuyện này là chuyện gì nha, không nghĩ sẽ ở tại đây rối rắm nữa, liền nhận mệnh nhặt đôi đũa rồi ăn.

Người mỹ lệ làm cái gì cũng đều đẹp như vậy, chỉ là bưng cái chén mở cái miệng đều không ảnh hưởng gì đến lịch sự nhã nhặn cùng ưu nhã kia, người khác ăn cơm không phải phát ra âm thanh thì cũng là cực kỳ thô lỗ, nhưng tức phụ của hắn lại tương phản, giơ tay nhấc chân đều giống như một bức tranh mỹ lệ, làm cho nhân tâm sinh ái mộ.