Chương 20: Khıêυ khí©h

CHƯƠNG 20: Khıêυ khí©h

Editor: ThienTue835

Lâm Vân Hi lúc này mới nhớ tới tay của chính mình vẫn còn đang bị tướng công trên danh nghĩa kia của nàng nắm, hơn nữa lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tức khắc liền không bình tĩnh được, âm thầm muốn rút tay về, đáng tiếc điểm sức lực này của nàng so với Phương Niên Hàn căn bản không đáng được nhắc tới, cuối cùng giãy giũa đến nỗi trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, bàn tay vẫn còn vững vàng nằm trong tay hắn, trong lòng nàng buồn bực nhưng lại vô kế khả thi.

Chính mình là thê tử người ta cưới hỏi đàng hoàng, càng làm chuyện khác người bên trong cũng đều đúng tình đúng lý, huống chi chỉ là cái nắm tay, nữ tử cổ đại sau khi xuất giá cũng không có quyền lợi gì đáng nói, ở nhà bị bà bà nhìn không thuận mắt bị đánh bị chửi cũng là chuyện thường, nếu dám phản kháng liền lấy hưu thư cũng tam tòng tứ đức ra áp đặt, sống so với chết càng khó chịu, nghĩ vậy, trên mặt Lâm Vân Hi liền dâng trên một trận sương mù, chính mình ỷ vào sự áy náy của Phương Niên Hàn liền dài lòng quá dạ, nếu hắn đi rồi, ngày tháng sau này của mình có thể sẽ khổ sở.

Phương Niên Hàn một lòng đều đặt trên người tức phụ, thấy nàng đột nhiên lộ ra thần sắc bi thương, trong lòng lộp bộp một chút, ánh mắt hơi đổi đổi, buông lỏng kiềm chế ra, cười khổ một chút, hắn như thế nào đã quên, người này không muốn gả cho hắn, nếu hăn lập tức phải đi rồi thì cũng đừng làm cho nàng tăng thêm phiền não.

Hai người nghĩ hai chuyện, bầu không ý ái muội vừa rồi lập tức tan thành mây khói, trở nên đông cứng quỷ dị, Phương nhị thẩm đứng một bên đều đã nhận ra, tưởng chính mình vừa rồi không quản được miệng đã chọc họa, liền nhanh chóng tiến lên ngượng ngùng nhận lỗi, "Nhà Tam lang này, cháu cũng đừng để trong lòng, miệng này của thẩm nói lung tung, nghĩ gì đều phun ra bên ngoài, cháu đại nhân đại lượng đừng nóng giận, Tam lang không phải người bình thường, tự nhiên có thể bình an trở về, nói không chừng còn có thể lấy được cái quân công, nếu thật sự như vậy, đời này của cháu chính là phúc khí vô tận rồi." Tân tức phụ nhà người ta vừa mới cho nhà mình ra chủ ý, không quản bất luận việc gì, bà cũng chính là nhận đến cái tình này.

Làm trò trước mặt người ngoài như vậy, Lâm Vân Hi không thể hiểu nổi điểm này của bản thân, bất an cùng mờ mịt, nàng nhẹ nhàng cười: "Thím yên tâm, cháu sẽ không nghĩ nhiều." Nàng có ý muốn nói thêm vài câu, nhưng trong lòng muốn nghẹn chết, đơn giản chỉ cứng đờ cười, làm bà yên tâm.

Về chuyện này của nhà nàng đoán chừng người cả thôn đều biết đến, bị mang ra ánh sáng nói như vậy cũng không lớn bao nhiêu, bán anh em xa mua láng giềng gần, vì chuyện nhỏ này mà cứng rắn nháo lên cũng không phải là chuyện sáng suốt, huống chi nhìn bộ dáng Phương Niên Hàn cùng nhi tử nhà này có giao tình không tồi.

Phương Nghi Xuân đã chạy đi bốc thuốc, hiện tại chính là thời gian cơm trưa, đám người đã tan đi hơn phân nửa, đoán chừng đều là sốt ruột về nhà cưỡng chế hài tử trong nhà không được ra ngoài chạy loạn, Lưu thị có tâm tư muốn xem một hồi không thể không trở về ăn cơm, nàng buồn bực tức phụ lão tam ra chủ ý cho gia đình Phưỡng Lãng, muốn nhắc nhở Lâm Vân Hi nhưng lại ngại với tôn sát thần Phương Niên Hàn ở đây nên không dám ngoi đầu, chỉ đành oán hận đi về nhà.

Trên mặt Phương Niên Hàn không có biến hóa nào, Phương nhị thẩm mới ầm thầm thở ra nhẹ nhàng, trong lòng bà hổ thẹn nên có ý muốn bắt chuyện cùng Lâm Vân Hi, "Nhà Tam lang này, loại tưới thuốc này là tưới như thế nào?" Cả đời bà chỉ có thể trơ mắt nhìn hoa màu bị côn trùng hại, hiện tại có biện pháp sửa trị côn trùng có hại này, tự dưng liền nổi lên tâm tư tò mò.

Lời nói này làm thức tỉnh Lâm Vân Hi, hiện đại tưới nông dược quy mô lớn thì có phi cơ chuyện dụng, hiện tại lại không có đồ vật công nghệ cao như vậy, ngay cả bình phun thuốc cơ bản nhất cũng không có, lại không thể cầm chậu bát đem đi tưới, như vậy vừa không đều lại quá tốn công.

Ỷ vào sản phẩm hiện đại đã ba mươi năm, Lâm Vân Hi rơi vào trầm tư, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Có thứ gì có thể mang nước thuốc lên, sau đó phun ra được.."

"Ấm nước tưới hoa có thể không?" Bên tai vang lên một đạo âm thanh thuần hậu.

Cái này phảng phất như nhắc nhở nàng, Lâm Vân Hi tức khắc thấy thoải mái, đúng vậy, như thế nào lại quên mất cái này, lại vui mừng cao giọng nói: "Đúng vậy, ấm nước liền có thể, ấm nước càng thuận tiện một chút." Nàng cao hứng theo âm thanh vonng qua liền nhìn đến đôi mắt của Phương Niên Hàn, âm điệu đang cao lên bỗng nhiên nhỏ dần.

"Cái này tốt nha! Ai nha, biện pháp đơn giản như vậy sao thẩm lại không nghĩ đến chứ, để thẩm đi mượn ấm nước trước." Phương nhị nhẩm được nàng nhắc nhở, lập tức như lửa đốt tới chân, nhanh chóng chạy về trong thôn mượn ấm nước, một bên chạy một bên tìm kiếm xem nha ai có cái này không.

"Khụ khụ, huynh cũng rất thông minh nha!" Lâm Vân Hi mất tự nhiên nhìn nam nhân cười cười, trong lòng lại như phát điên kêu, vì cái gì mà không khí áp lực như vậy? Vì cái gì? Vì cái gì?

Đáng tiếc không ai có thể cho nàng đáp án, hai người cứ như vậy trầm mặc trở lại Phương gia, vừa lúc đuổi kịp thời gian ăn cơm, cả gia đình đều đã ngồi trên bàn ăn, xem ra là đang chờ hai người nàng, Lâm Vân Hi nhanh chóng lôi kéo Phương Niên Hàn ngồi xuống, cơm trưa lúc này mới chính thức bắt đầu.

Tuy rằng nói tân tức phụ không cần xuống đất làm việc, nhưng cơm đến bữa đều phải chuẩn bị, một buổi sáng phải xuống ruộng làm việc, Ngô thị trong lòng còn nghẹn khí Lưu thị, lại nhìn tức phụ lão tam ngoan ngoãn ngồi xuống, sắc mặt liền không đẹp được như vậy. Bởi vì cơm ở giữa Ngô thị cùng Lưu thị, để thuận tiện đều là đại tẩu bới cơm thịnh soạn cho mọi người trên bàn sau đó mới phát ra, Lâm Vân Hi cừng Phương Niên Hàn bởi vì về trễ nên ngồi ở bên ngoài cùng, đến phiên bới cơm cho hai người bọn họ thì cũng chỉ còn cái cháy nồi, Phương Niên Hàn được phân còn đỡ, cơ bản có thể gần đến miệng chén, nhưng chén Lâm Vân Hi đến nửa chén còn không tới.

Nhìn mặt đại tẩu không có biến hóa gì nhưng trong mắt cũng nhìn thấy đang viết chữ bất mãn, lại thấy trên mặt nhị tẩu đầy căm giận, trong lòng Lâm Vân Hi tức khắc hết chỗ nói, đương gia nàng cho chưa đi mà các nàng đã đối xử với mình như vậy, nếu đi rồi thì khả năng phần cơm cái gì cũng đều không có, cái này thật muốn khi dễ chính mình là người không biết tức giận hay sao?

Trong lòng nàng khó thở, nhưng cũng không có nhảy dựng lên lý luận, liền ngồi yên như vậy, ngay cả chén cũng không chạm lấy một chút, một bên không nhúc nhích cùng một bên mười mấy người ăn ngấu nghiến tự động gây nên chú ý, Phương Niên Hàn là người đầu tiên phát hiện tức phụ hắn khác thường, trong lòng khó hiểu liền nhìn đến trong chén cơm của Lâm Vân Hi, khi nhìn đến nửa chén cơm thì tức khắc hóa thành lửa giận, lập tức cầm chén đặt thật mạnh lên bàn, một tiếng âm thanh ầm ĩ này khiến cho mọi người Phương gia chú ý đến, Lữ thị ngẩng đầu nhìn đứa con thứ ba của mình sắc mặt không tốt, dò hỏi: "Lão tam, làm sao vậy, thân thể có cái gì không khoẻ à?"

Nguyên bản Ngô thị cùng Lưu thị còn muốn xem Lâm Vân Hi không cam lòng mà nghẹn khí ăn cơm, không dự đoán được người ta căn bản không động đũa ăn, hiện tại lão tam cũng đang nhìn cái chén, hai nàng lập tức rụt rụt cổ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hạt cơm trong chén bất động.

Đang ăn cơm đại ca Phương Khánh Lâm cũng buông chén xuống, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Phương Niên Hàn, một bên lão nhị Phương Nguyên Võ đang ngồi tuỳ tiện cũng không chút chịu ảnh hưởng gì, như cũ lấy chiếc đũa hướng tới chỗ duy nhất đồ ăn có thịt trên bàn cơm kia, không khí xung quanh cứng đờ kia dường như căn bản không ảnh hưởng gì đến hắn.

"Nương, trong nhà giờ đã tới nông nỗi không còn gì ăn sao?" Mắt thấy toàn gia đều hướng lại đây, Phương Niên Hàn không nhanh không chậm mở miệng nói, nhưng ngữ khí không thể nói là tốt lắm, con ngươi sắc bén cực nhanh quét nhìn bàn ăn một vòng, lại dừng trước hai tẩu tử đang cúi đầu một chút, rồi nhanh chóng xẹt đi qua.

Lời này tức khắc liền đem cả nhà hỏi đến ngốc, tại sao lại nói như vậy nha, Phương gia tuy không giàu có, đồ ăn cũng không có mang hương thơm, nhưng còn không lưu lạc đến nông nỗi không có gì ăn nha, sao đột nhiên lại toát ra câu nói kia là có ý tứ gì?

Nghe được lời này, lão đại Phương Khánh Lâm giống như nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia áy náy, mặt mày cũng âm trầm thêm vài phần, mím mím miệng, cái gì cũng chưa nói.

Lúc này Phương Nguyên Võ giống như đã nhận ra không khí xung quang không đứng, xem xét liếc mắt một cái thấy ánh mắt tam đệ đang bộ dáng bất mãn, lập tức dừng lại chiếc đũa nhún nhún vai.