Chương 7: Phương gia (2)

CHƯƠNG 7: PHƯƠNG GIA (2)

Editor: ThienTue835

"Ai nha, lúc ấy quá kích động nên nhiều chi tiết trong mộng thật đều quên mất, mẫu thân hình như còn khen tẩu tử chải đầu đẹp, đem ta chiếu cố thực tốt". Lời này là nửa đùa nửa thật, tuy là sự tình giả dối hư ảo, nhưng Trương thị tuy rằng người lớn lên thô rắp nhưng chải đầu so với người bình thường linh hoạt hơn nhiều, hơn nữa Trương thị đối với nàng cũng thật là tốt, mượn lời mẫu thân nói tới cảm ơn nàng cũng coi như biểu đạt nhiều năm dưỡng dục chi ân như vậy chúng ta đều khắc trong tâm khẩm.

Không nghĩ tới Trương thị nghe xong lời này đột nhiên hốc mắt đỏ lên, kêu một tiếng "cô mẫu" rồi òa khóc lên, làm cho Lân Vân Hi hoảng sợ chạy nhanh tới trấn an, Trương thị không biết làm sao không nhịn được lại khóc đến như vậy, trong lòng Lâm Vân Hi âm thầm mắng chính mình quá mua miệng, không có việc gì mà nhắc đến làm chi, cũng không biết chính mình nói đến cái gì đó chọc cho Trương thị là người kiên cường như vậy lại thương tâm như thế.

Nàng gấp đến độ xoay quanh, ca ca Lâm Thanh Văn đã trở lại, phỏng chừng cũng đã biết Phương gia giấu giếm việc Tam Lang lao dịch, sắc mặt khó coi tới cực điểm rồi, nhìn thấy tức phụ mình khóc tê tâm liệt phế như vậy, mở miệng khuyên nhủ: "Ngươi mau thu nước mắt đi, vì những người lòng lang dạ sói kia khóc đến hỏng thân mình không đáng".

Không biết là Trương thị khóc đến mệt hay là nghe Lâm Văn Thanh nói, từ từ ngừng khóc, lau nước mắt trên mặt, nức nở nói: "Ta đây là vui quá mà khóc, làm như thế nào mà hỏng thân mình? Vân Hi nhà ta cũng coi như là nhờ họa được phúc, nếu không ta thật không có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Lâm gia".

Lâm Thanh Văn nhíu lông mày, không hiểu hỏi lại: "Nơi nào mà có được phúc như ngươi nói?" Hắn chỉ nghe Đai lang Vương gia có nhắc tới đối tượng thành thân với Vân Hi phải lập tức đi phục lao dịch, liền nổi giận đùng đùng gấp gáp trở về, cho nên không có nghe được chuyện giải thích khúc sau này.

Cảm xúc Trương thị khôi phục bình thường, liền đem chuyện vừa rồi nói lại một lần.

Rốt cuộc Lâm Thanh Văn so với mấy phụ nhân có kiến thức nhiều hơn, đôi mắt nhìn chằm chằm muội muội hỏi: "Vì cái gì lại nói dối? Thời điểm Phương gia cầu hôn đích xác che giấu sự thật, người không muốn làm bêu danh trên lưng Phương gia lừa hôn sao? Nếu bọn họ dám làm chuyện xấu xa như vậy, thì phải gặp báo ứng tương ứng!"

Không thể không nói, Lâm Thanh Văn hoàn toàn kế thừa tính tình cường ngạch từ lão đồng sinh kia, đã nhận định cái gì là lý thì dù có va chạm vỡ đầu chảy máu cũng muốn làm tới chốn, thế gian này làm sao có chuyện phân rõ trắng là trắng, đen là đen được, cho nên sinh hoạt hiện tại của hắn vẫn luôn không thực sự như ý.

Chuyện đã tới nước này, Lâm Vân Hi buộc phải căng da đầu tiếp tục diễn tới, thẳng thắn tiếp nhận ánh mắt của ca ca "Phương gia lừa hôn chính là sự thật, nếu chứng ta tiếp tục truy cứu thanh danh nhà hắn cũng chỉ có xấu thêm, mà muội lại cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào, rốt cuộc con cháu của muội về sau cũng là họ Phương, còn chuyện mơ thấy mẫu thân cùng với chuyện gặp Vô Pháp đại sư chính là không có nửa điểm nói dối, có lẽ lúc đầu quá trình cũng chó chút khúc chiết, nhưng kết quả mang ý nghĩa tốt, coi như mọi người đều vui mừng, có lẽ đây cũng chính là ý trời".

Lâm Thanh Văn không nghĩ tới muội muội mình sẽ nói ra được những lời nói như vậy, còn phi thường có đạo lý, haiz, cũng đúng, hủy hoại danh dự Phương gia thì có ích lợi gì?

"Đúng vậy, đương gia, nương ở trong mộng còn khen ta chải đầu rất tốt, trước kia lúc nàng còn tại thế cũng rất thích ta chải đầu cho nàng, nói ta chải đầu rất thoải mái, không nghĩ tới nhiều năm như vậy mà nàng còn nhớ rõ như vậy? Nàng cùng mẹ ruột Lâm Vân Hi là họ hàng thân thích, muốn gọi một tiếng là cô mẫu, bởi vì khi nào nhỏ, trong nhà nghèo, được Lâm gia tiếp tế, thường xuyên qua lại lui tới nên vô cùng thân cận, nương Lâm Vân Hi là người nhã nhặn lịch sự, vô cùng thích Trương thị là người tháo vát, Trương thị cũng cùng nàng thân cận, khi đó nàng thích nhất Trương thị chải đầu cho nàng, Lâm Vân Hi chỉ là vừa thuận miệng nói như vậy, không ngờ lại trúng hồng tâm, cho nên Trương thị mới có thể khóc lóc thảm thiết như vậy, cảm tình giữa nàng với cô mẫu nàng, cùng với quan hệ giữa nàng với Lâm Vân Hi không phân biệt trên dưới, bị hôn sự của Lâm Vân Hi nháo lên lăn lộn làm mệt mỏi tâm thần và thể xác của nàng, bất ngờ nghe được tin tức của cô mẫu mình nên không nhịn được dùng tiếng khóc để mang những bi thương đó phát tiết ra ngoài.

Nhắc tới mẫu thân đã mất nhiều năm, sắc mặt Lâm Thanh Văn cũng hòa hoãn xuống vài phần, hắn căn bản không nghĩ tới muội muội sẽ nói đến chuyện mẫu thân cùng Vô Pháp đại sư, thở dài một tiếng" Mượn lời vàng của Vô Pháp đại sư, chỉ mong Tam lang Phương gia cát nhân tự có thiên tướng".

Phù.. Qua cửa! Trong lòng Lâm Vân Hi tràn đầy cảm tạ mẫu thân chưa từng gặp mặt kia: Tuy ràng không nên mượn danh nghĩa của ngài để nói dối, nhưng vì không muốn lưu lại khúc mắc cho ca ca cùng tẩu tử, chỉ có thể dùng hạ sách này, những ngày lễ tết về sau sẽ đốt nhiều tiền giấy cho ngài.

Ngay cả Vô Pháp đại sư nơi đó, Lâm Vân Hi tin tưởng với tâm địa Bồ Tát cùng phổ độ chúng sinh của đại sư, ngài sẽ không để ý đến việc lông gà vỏ tỏi đâu, nếu về sau có cơ hội đi chùa Nam Sơn, khẳng định sẽ quyên thêm nhiều tiền dầu mè.