Chương 119: Trăn vàng



“Chú họ Đường, cháu gọi Đường lão bản là được.” Tuy rằng lòng không vừa ý, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Lý Thanh Vân.

Không biết anh chàng Lý Vân Thông kia chui ra từ đâu, kinh ngạc kêu ầm lên: “Không đúng, cháu nghe mẹ cháu nói, ông chủ trại gà ở trên thị trấn tên là Đường Lão Áp, chẳng lẽ chúng cháu đến nhầm chỗ sao? Thào nào chủng loại gà con ở đây ít vậy, muốn một ít gà quý hiếm cũng không thấy. Đi thôi, anh Phúc Oa, chúng ta lại đi ra bên ngoài hỏi người xem, chúng ta đi đến chỗ Đường Lão Áp mua gà con.”

Lại nghe thấy người đang chọn gà con cười ầm lên, thậm chí có người cười không đứng lên được.

“Chú em, ông chủ ở đây chính là Đường Lão Áp, mấy người còn đi đâu tìm nữa?”

“Ha ha, Đường lão bản chính là Đường Lão Áp, trước kia ông ấy bán vịt, hiện giờ vẫn bán vịt con đấy!”

“Trấn Thanh Long chúng ta chỉ có một nhà ông ấy ấp gà con thôi, cậu không mua ở đây, còn đi đâu mua nữa?”

Lời nói kiểu gì đều có, chẳng những chọc cho Lý Vân Thông đỏ bừng mặt, cả ông chủ trại gà cũng tức điên lên.

“Đường Lão Áp là biệt hiệu của tôi! Nhưng mà ở đây chỉ có gà con bình thường và gà lông đen trứng xanh thôi.” Bất đắc dĩ, ông chủ trại gà lại giải thích một câu, thật sự sợ khách hàng lớn này đi mất.

Đồng Đồng dựa vào trên thân Lý Thanh Vân, khẽ khàng hỏi một câu: “Vậy ở đây có Mễ Lão Thử không? Cháu thích Mễ Lão Thử!”

Phen này mọi người cười đến càng vang, chuyện xưa Mễ Lão Thử và Đường Lão Áp nổi tiếng, nghe một cô bé ngây thơ hồn nhiên nói ra, lập tức vui vẻ vô cùng, kể cả Đường lão bản cũng không nóng giận nổi.

“Chú, bọn họ cười gì vậy? Có là có, không có là không có, cười là có ý gì?” Đồng Đồng tức giận, cảm thấy ở đây chỉ có mỗi chú thích mình, tất cả những người khác đều bắt nạt mình, chê cười mình.

“Cười chính là không có! Được rồi được rồi, cùng lắm thì chú mua cho cháu mấy… ừm, mấy con gà con màu vàng về.” Vốn định nói mua mấy con vịt về, nhưng vừa nghĩ, đừng để cho ông chủ trại gà tiếp tục khó chịu.

“Được đấy được đấy, cháu thích nhất gà con màu vàng, không thích con màu đen. Chú nhìn quần áo ở trên người Đồng Đồng xem, chính là vài đóa hoa nhỏ màu vàng.” Đồng Đồng vui vẻ vô cùng, vỗ tay nhỏ bé trắng mịn non mềm hoan hô.

Lý Thanh Vân thấy ông chủ trại gà sắp không nhẫn nại nổi, nói vội: “Đường lão bản, chú đếm số lượng gà lông đen trứng xanh đi, trừ gà thiếu tinh thần và gà bệnh nhỏ yếu, những con khác cháu lấy cả. Sau đó chọn một ít gà trống con từ trong chỗ gà đất bình thường kia, gom đủ tổng số 1.000 con.”

“Không cần đến, tổng cộng 859 con gà lông đen, con bệnh con yếu kém đã sớm vứt đi, sau khi những gà lông đen này được ấp ra, chú đã nuôi bảy tám ngày, trước mắt không có một con nào sinh bệnh, tinh thần tốt vô cùng, không tin cháu nhìn xem. Nếu như có thể tìm được một con bệnh, chú tặng cháu mười con.” Đường lão bản thề son sắt bảo đảm.

Lý Thanh Vân nhìn lướt qua, thật sự như lời hắn nói, lại không có một con ốm yếu. Hoặc là Đường lão bản biết rõ chỗ gà con này đáng giá, không dám để lẫn con bệnh vào trong đó, sợ bị lây nhiễm toàn bộ. Không giống như gà con bình thường, trong một cái l*иg sắt, ít nhất có đến mười con gà con bị bệnh nhắm mắt lại.

“Tốt, vậy chú chọn giúp cháu hơn 100 con gà trống con phổ thông.” Lý Thanh Vân mạnh tay kêu Đường lão bản lựa chọn giúp mình.

“Được, kỹ thuật chọn gà của chú là hạng nhất, trong một trăm con gà, sai số tuyệt đối không cao hơn ba con.” Bán được hết chỗ gà lông đen trứng xanh như tâm bệnh, tâm tình Đường lão bản rất tốt, vội vàng tìm một cái rổ không, chọn gà trống cho hắn.

Phen này Lý Vân Thông không nói lung tung nữa, nhỏ giọng sát vào bên tai Lý Thanh Vân hỏi: “Anh Phúc Oa, mua gà trống làm gì vậy? Trừ bỏ ăn nhiều lương thực ra, nuôi nó có tác dụng gì nữa? Người ta mua gà đều lọc gà trống ra, chúng ta vừa khéo ngược lại, không đâu làm lợi cho Đường Lão Áp?”

“Nuôi gϊếŧ ăn, bằng không còn có thể làm gì? Muốn ăn gà, chẳng lẽ mỗi ngày kêu Nhị Ngốc Tử lên núi bắt sao? Nếu như nó ngốc nghếch, chỉ bắt thỏ thì phải làm sao?” Lý Thanh Vân nói như lẽ đương nhiên.

“…” Lý Vân Thông thật sự phục vị tiểu gia này, đặt cái tên ngốc nghếch như vậy cho hải đông thanh xinh đẹp, gọi gì mà Nhị Ngốc Tử, nếu như con hải đông thanh ngọc trảo này thật sự nghe hiểu tiếng người, đoán chừng sẽ bị hắn làm tức chết.

Lý Thanh Vân không muốn bàn luận vấn đề này với Lý Vân Thông ngốc nghếch nữa, chạy tới nhìn xem Đường lão bản chọn gà con.

“Đường lão bản, cháu hỏi chú một câu ngoài ngành, chú đừng chê cười nhé.” Lý Thanh Vân nói lời vô cùng khiêm tốn.

“Có gì buồn cười chứ, chẳng ai là vạn năng cả, đây này, khoảng thời gian trước chú sang vùng khác học tập kỹ thuật ấp trứng gà vỏ xanh, còn tốn 2000 tệ đấy, lại còn đưa cho lão sư phụ mấy cây thuốc xịn mấy bình rượu ngon. Học thì học thành, nhưng gà lông đen trứng xanh ấp ra vốn không bán được, thật sự không ngờ.”

Lý Thanh Vân tự động xem nhẹ lời nói oán giận đằng sau của Đường lão bản, hỏi: “Những con gà con này gần như giống nhau, làm thế nào mới có thể nhận ra giới tính của chúng nó vậy?”

“Ha ha, còn nhận giới tính nữa, cháu muốn hỏi làm sao để phân trống mái đúng không?” Đường lão bản cười xong mới nghiêm túc đáp lại: “Thật ra rất đơn giản, chỉ cần tiến hành từ mấy phương diện, là có thể phân biệt gà con trống mái.”

“Thứ nhất là nhìn ngoại hình. Bình thường, gà trống con vóc lớn, đầu cũng lớn, mắt tròn, ánh mắt khá lồi, chân thô, mỏ dài lại nhọn hình móc câu, có tinh thần, nắm vào trong tay có cốt khí. Còn gà mái con thì đầu nhỏ, thân khá nhẹ, mắt hình trứng, mỏ ngắn lại tròn, nhỏ và thẳng, cổ ngắn chân ngắn bàn chân gầy. Nếu như mào gà con bắt đầu mọc, mào dài lại lớn, đa phần là gà trống, mào mỏng lại nhỏ, có thể là gà mái.”

“Hai là xem phần lông. Căn cứ vào tốc độ phát triển của lông đặc biệt là lông cánh và lông đuôi để phán đoán trống mái. Bởi vì gà con thay lông, bình thường gà mái thay sớm hơn gà trống. Ví dụ như ngày thứ tư sau khi trứng nở, nếu như chỗ ức và đầu cánh có thay lông, là gà mái; ngày thứ bảy mới thấy ức và đầu cánh thay lông, là gà trống. Gà con vừa được 15 ngày, lông cánh và lông đuôi của gà mái phát triển nhanh, còn lông cánh của gà trống lúc này rất ngắn, lông đuôi hoàn toàn không có.”

“Ba là dựa vào xúc giác. Đợi lông tơ của gà con khô, cầm trong tay lấy ngón út khẽ đè bụng, nếu như cảm thấy cứng chắc, thiếu co giãn đa phần là gà mái; cảm giác mềm mại hơn nữa có co giãn đa phần là gà trống. Đó là bởi vì cơ năng thay thế của gà trống tương đối tràn đầy, hấp thu lòng đỏ trứng trong bụng nhanh hơn gà mái. Ngoài ra, cầm gà trống trong tay, giãy giụa có lực, có sức, còn gà mái thì ngược lại.”

“Bốn so xương cốt, chuyển động ngũ quan…”

Nhắc đến lĩnh vực chuyên nghiệp của bản thân, Đường lão bản giống như thay đổi thành một người khác, thao thao bất tuyệt, nói toàn bộ tri thức mình quen thuộc ra, cũng không quan tâm Lý Thanh Vân có thể nghe hiểu không.

Tổng cộng nói năm con, Lý Thanh Vân trí nhớ kinh người, năng lực lý giải cũng vượt qua tưởng tượng của người thường, lại nghe hiểu toàn bộ. Sau đó, hắn đi đến trước mặt Đường lão bản, bắt liên tiếp mấy con gà con, lại đều là gà trống con khỏe mạnh.

Ánh mắt Đường lão bản trợn trắng, kêu Lý Thanh Vân tiếp tục bắt, nhìn xem hắn có thể bắt đúng mấy con. Không lâu sau, Đường lão bản phát hiện mình sai quá sai, không nên nói là Lý Thanh Vân bắt đúng mấy con, cũng không nên nói hắn bắt sai mấy con, một hơi bắt lấy mấy chục con, lại không có một con nào bắt sai. Ít nhất, lấy kinh nghiệm và nhãn lực của Đường lão bản, không phát hiện ra sai lầm.

“Hả, hôm nay thật quỷ quái! Một người trẻ tuổi mới đầu không hiểu gì, lại học được phương pháp phân biệt gà con trống mái nhanh như vậy.” Đường lão bản âm thầm kinh ngạc không thôi, quét mắt một vòng nhìn mấy vị khách bình thường đang liều mạng chọn lựa gà mái, thương hại lắc đầu, trong lòng tự nhủ mấy ông mấy bà này chọn gà con cả đời, ngược lại còn không chuẩn bằng Lý Thanh Vân chọn.

Rất nhanh, toàn bộ gà con của Lý Thanh Vân đã chọn xong, tổng cộng tiêu hơn 5000 tệ, xem như là khách hàng lớn nhất năm nay của Đường lão bản. Thanh toán tiền xong, ông chủ càng thêm khách khí, chuyển tất cả gà con lên xe, còn dặn dò vài công việc cần chú ý, lúc này mới tiễn xe bán tải của Lý Thanh Vân ra khỏi sân.

Đường lão bản tâm tình đặc biệt tốt, kể cả một con gà con một con vịt con Đồng Đồng cầm trong tay đều không nhắc đến tiền, xem như là quà tặng kèm.

Nhưng Đồng Đồng lên xe lại không cảm kích, ở hàng ghế sau giơ con vịt vàng lên kêu: “Chú, chú xem vịt con của cháu có giống Đường Lão Áp không? Không hề đáng yêu.”

Lý Thanh Vân lái xe, không quay đầu lại, cười nói: “Không hề đáng yêu sao? Vậy cháu còn lấy nó làm gì?”

“Lấy nó để cho gà con chơi! Khi gà con nhàm chán có thể bắt nạt nó, nó lại không thể bắt nạt gà con của cháu. Nếu như nó dám bắt nạt gà con, cháu sẽ đánh nó, đánh cho đầu nó đầy bao, đầu to bằng đầu chú Đại Đầu.” Đồng Đồng vô cùng nghiêm túc nói ra kế hoạch nuôi gà của mình.

Lý Vân Thông tỏ vẻ nằm không cũng trúng đạn, mình rõ ràng không trêu chọc con bé, sao con bé cứ lấy mình ra để so sánh chứ?

Lý Thanh Vân cười to, không ủng hộ cũng không phản đối, dù sao hứng thú của trẻ con không kéo dài được mấy ngày.

Khi đi ngang qua chợ, nhìn thấy vài người trẻ tuổi dán tìm kiếm trăn vàng xung quanh, treo giải thưởng cao nhất hai trăm ngàn tệ, khiến cho dân chúng vô cùng thèm thuồng, đặc biệt là mấy thợ săn thôn Trương Kiều, vây quanh mấy người trẻ tuổi kia, hỏi địa điểm cụ thể trăn vàng đi lạc, bọn họ muốn vào núi tìm kiếm.