Chương 120: Longhorn vs ô tô BYD



“Ôi má ơi, treo giải thưởng hai trăm ngàn tệ, em cũng muốn đi tìm. Anh Phúc Oa, dừng xe, em đi lấy một tờ rơi treo giải thưởng, nếu như em tìm được một con là phát tài, tiền cưới vợ đã có.” Lý Vân Thông hưng phấn kêu lên, nếu như Lý Thanh Vân không dừng xe, hắn đều định nhảy xuống qua cửa sổ.

Lý Vân Thông lấy được một tờ rơi treo giải thưởng, vui mừng phấn khởi quay trở về xe bán tải, đưa cho Lý Thanh Vân nhìn xem: “Anh Phúc Oa, anh nhìn xem này, một con trăn vàng lớn nhất treo giải thưởng hai trăm ngàn tệ, một con nhỏ nhất cũng ba mươi ngàn tệ đấy. Nếu không, ngày mai chúng ta vào núi tìm xem? Dù sao đi theo con đường của thợ săn, dọc đường không có nguy hiểm gì.”

“Vì mấy chục ngàn tệ, đáng để vào núi sao?” Lý Thanh Vân khinh thường nói: “Ngày mai còn bận đấy, nào là bán rau dưa, bán dưa hấu, cả một ngày đều không nghỉ ngơi. Còn có một ngàn con gà con ở trên xe nữa, bên nào không cần đến sức người lo liệu?”

“Vậy vì sao anh và ba em lại vì một ngàn tệ vào núi chứ? Đừng nói là vì lợi ích quốc gia, cảm giác vinh dự tập thể, đều là nói dóc.” Lý Vân Thông cảm thấy tìm được lỗ hổng trong lời nói của Lý Thanh Vân.

“Anh nói anh vào núi là vì du lịch, tiện thể xem phong cảnh, bồi dưỡng một chút tình cảm với người đẹp lai Pháp, em tin không?” Lý Thanh Vân thấy đằng trước toàn là đầu người, thật sự khó có thể đi qua, đành phải quay đầu xe, chuẩn bị theo đường núi phía Tây sông Tiên Đới về nhà.

“Không tin! Gái Tây chúng ta chinh phục được sao… Đù má, cẩn thận, đằng trước có xe!” Lý Vân Thông hoảng hốt, nhìn thấy một chiếc xe hơi BYD sắp đυ.ng vào bánh trước của xe bán tải.

Lý Thanh Vân đã giẫm phanh lại, nhưng tốc độ của xe hơi BYD kia quá nhanh, lại không phanh, rầm một tiếng, đυ.ng vào đằng trước Longhorn.

Longhorn chỉ khẽ rung lên, lắc lư hai lần, cơ bản không có gì nữa, Đồng Đồng ngồi ở ghế sau đang chơi cùng gà con đến vui vẻ, nghe thấy đằng trước xe rầm một tiếng, tò mò nhìn trái nhìn phải, kết quả không nhìn thấy cái gì, lại tiếp tục giúp đỡ gà con bắt nạt vịt con.

Trần Nhị Cẩu chui ra từ trong xe ô tô BYD, vẻ mặt chật vật, sợ đến mức hai chân còn đang run rẩy, quát to về phía Longhorn cao lớn: “Thằng khốn, mày có biết lái xe không hả? Đang chạy yên ổn sao lại quay đầu? Mày xuống đây cho tao! Nhìn xem mày làm xe tao vỡ thành thế nào?”

Ngồi ở trên ghế phụ BYD là một cô gái trang điểm đậm, lúc này cũng chui ra, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, bám vào cửa xe mới có thể đứng ổn định. Không phải ai khác, chính là Đường Nguyệt Liên, hôm nay mặc váy ngắn, lộ ra một đoạn đùi trắng bóc.

“Làm em sợ muốn chết, may mà em thắt dây an toàn… Nhị Cẩu, không phải anh nói có túi khí sao? Đều vỡ thành như vậy, sao không bắn ra?” Đường Nguyệt Liên vỗ tay lên ngực, dùng sức rất mạnh, làm cho bộ ngực cao ngất rung rung.

Trong xe bán tải, Lý Thanh Vân kéo tay phanh, bất đắc dĩ nhún vai, quá con mẹ nó trùng hợp, tại sao lại dính dáng với Trần Nhị Cẩu chứ.

Còn Lý Vân Thông thì nhìn Đường Nguyệt Liên, mắt nhìn không chớp, tán thán nói: “Hay cho một bông hoa tươi cắm bãi phân trâu! Chân kia thật trắng, mông kia thật vểnh, cũng không biết trải qua đυ.ng chạm mấy ngàn vạn lần mới có thể để cho mỡ phát triển bao bọc như thế. Ôi má ơi, chỉ hận sao không đi Đông Hoàn một chuyến, gặp tiểu yêu tinh này! Hai trăm một lần cũng đáng!”

Hiển nhiên, Lý Vân Thông nhận ra Đường Nguyệt Liên, càng nhận ra Trần Nhị Cẩu. Lối suy nghĩ của hắn không giống người thường, chẳng những không chú ý đến vấn đề tai nạn xe cộ, ngược lại chú ý lên vấn đề sinh lý trưởng thành, phân tích giá trị của Đường Nguyệt Liên. Nhưng mà, về phần người ta có giá trị gì, cũng không phải thằng ngốc sơn thôn này có thể tưởng tượng ra.

Lý Thanh Vân trừng mắt nhìn hắn, kêu hắn nói chuyện chú ý một chút, Đồng Đồng đang ở trên xe, đừng dạy hư con nít.

Tuy rằng Lý Thanh Vân cảm thấy trận tai nạn xe này không phải lỗi của mình, nhưng cũng không thể thiếu trách nhiệm. Xe bán tải đã quay đầu nằm sát mép đường bên phải, chỉ vừa quay đầu, bánh xe còn chưa thẳng.

Xuống xe, phát hiện phần mui xe BYD đã biến hình, hai cái đèn lớn đằng trước vỡ hết, còn Longhorn thì chỉ có cản trước chống va chạm hơi có dấu vết, nước sơn trên thân xe không hề bị trầy.

Nếu như cảnh sát giao thông đến hiện trường xác nhận trách nhiệm sự việc, Lý Thanh Vân cảm thấy khả năng bản thân gánh trách nhiệm là rất nhỏ, bởi vì xe của mình đang ở mép bên phải đường, hoàn toàn là bên bị hại. Không biết Trần Nhị Cẩu xuất phát từ nguyên nhân gì, lại lái xe sang phần đường bên trái.

Lý Thanh Vân không để ý đến Trần Nhị Cẩu và Đường Nguyệt Liên đang trợn mắt há hốc mồm, cầm điện thoại, chụp vài bức hình trước. Chụp một bức chỗ va chạm, chụp một bức từ đằng sau, chụp một bức từ đằng trước. Chụp xong xuôi, Lý Thanh Vân yên tâm, bắt đầu có hứng thú cãi nhau với bọn họ.

“Lý, Lý Thanh Vân… sao lại là anh? Anh cũng mua xe rồi? Không phải Trần Nhị Cẩu nói nhà anh có nợ vài chục ngàn sao?” Đường Nguyệt Liên khϊếp sợ xong, lại là người đầu tiên nói chuyện, đôi mắt đào hoa, ngạc nhiên và nghi ngờ nói không nên lời.

“À, gần đây bán rau lời ít tiền, trả sạch nợ nần trước kia, phần còn dư đủ mua một chiếc xe, nên thuận tay mua về. Cô biết đấy, trong nhà không rời xe được, chở ít rau, đưa chút cá, không có xe không tiện.” Tuy rằng không định thừa nhận, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc nghi ngờ cực độ của cô gái này, trong lòng vẫn rất thoải mái.

Trần Nhị Cẩu không chịu đựng nổi Đương Nguyệt Liên nói chuyện dịu dàng với Lý Thanh Vân, lập tức giận dữ nói: “Phúc Oa, tại sao lại là mày? Cố tình gây chuyện với tao đúng không? Đầu tiên là tìm người niêm phong xưởng của tao, hôm nay lại đâm hỏng xe tao, tao muốn đi lên huyện tố cáo mày, tao muốn để cho mày ngồi tù! Còn có, Đường Nguyệt Liên đã đính hôn với tao, Trung thu năm nay sẽ kết hôn, mày buông bỏ suy nghĩ đi.”

“Anh lái xe trái đường còn có mặt mũi nói chuyện hả? Tôi lặp lại lần nữa, chuyện của anh không liên quan gì đến tôi, anh kết hôn với ai cũng không liên quan xu mẻ gì đến tôi. Hôm nay là anh đυ.ng phải xe tôi, anh còn nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tôi quất chết anh.” Lý Thanh Vân nói xong, giơ bàn tay lên, giả bộ định đánh.

Trần Nhị Cẩu không sợ giảng đạo lý với người, chỉ sợ người như Lý Thanh Vân, rõ ràng biết giảng đạo lý, cũng có đạo lý, nhưng lại cứ không giảng, mà trực tiếp dùng tay để giảng đạo lý.

“Đánh người này, mọi người mau tới đây phân xử giúp tôi, sinh viên tài cao của thị trấn chúng ta không phân phải trái, đâm hỏng xe tôi, còn định ra tay đánh người…” Trần Nhị Cẩu hắng giọng lên kêu, định gọi người ở trên đường đến phân xử cho mình.

Đã xảy ra tai nạn xe cộ, cho dù hắn không kêu thì cũng đã sớm có một nhóm người vây quanh, nhưng lúc này mọi người chỉ chỏ về phía Trần Nhị Cẩu, còn có người nhìn lén dáng vẻ giả vờ trong sạch của Đường Nguyệt Liên, sau đó che miệng cười quái dị.

Lý Vân Thông cũng xuống xe, nghe thấy tiếng quát to của Trần Nhị Cẩu, bĩu môi phản kích: “Ánh mắt của thằng cha này mọc ở trên mông phụ nữ hả, bản thân lái xe như thế nào còn chưa thể nhìn ra sao? Trung Quốc ta lái xe đều đi đường bên phải, sao anh lại chạy bên trái đường vậy? Cho dù anh lên tỉnh kiện cũng không thắng được.”

Mặc dù người vây xem đều không nói ra đạo lý đi đường đi bên phải, nhưng thói quen đi lại bình thường là như vậy, đều đi bên phải, đâu có chuyện xông bừa bên trái. Bọn họ vừa mở miệng đã mắng Trần Nhị Cẩu đến không ngẩng được đầu lên, còn nói may mà xe của Lý Thanh Vân không có việc gì, nếu như có chuyện, hắn còn phải đền tiền cho Lý Thanh Vân nữa đấy.

Mắng Trần Nhị Cẩu xong, lại ca ngợi Longhorn của Lý Thanh Vân rắn chắc, hỏi hắn mua ở đâu, bao nhiêu tiền một chiếc.

Lý Thanh Vân chỉ ân cần trò chuyện, cũng không đáp giá xe, xe không cùng một cấp bậc với ô tô BYD, nói ra vô dụng, nếu như hai chiếc xe chạy ngang mã lực va chạm, thoáng cái có thể tách đôi ô tô BYD.

Trên thùng sau xe của Lý Thanh Vân còn một ngàn con gà con nữa, không muốn lãng phí thời gian ở đây, giải thích tình huống xong, lại khiển trách Trần Nhị Cẩu vài câu, một lần nữa khởi động Longhorn, nghênh ngang rời đi.

Đường Nguyệt Liên tức giận đến miệng dẩu lên thật cao, trơ mắt nhìn chằm chằm vào Longhorn của Lý Thanh Vân biến mất ở cuối đường, vẫn không định quay đầu.

Khi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt xấu xí nịnh nọt kia của Trần Nhị Cẩu, lập tức thấy quá tức giận, giọng căm hận mắng: “Trần Nhị Cẩu, anh lừa tôi đúng không? Chiếc xe rởm này của anh, còn không bằng một cái bánh xe của Lý Thanh Vân nữa? Còn nói anh ấy có nợ nần, còn nói anh ấy không có tiền, tôi thật sự mắt chó đui mù đi đính hôn với anh.”

Nói xong, tức giận đến xoay mông, chui vào trong đám người rời đi.

“Em Nguyệt Liên, em hãy nghe anh nói…” Trần Nhị Cẩu không quan tâm đến xe nát của mình nữa, cuống quýt đuổi theo, mặt dày mày dạn xin lỗi nhận sai, cầu nàng tha thứ.

Lý Thanh Vân không quan tâm đến mấy chuyện lung tung của bọn họ, trở lại triền núi Nam địa, tìm người vận chuyển một ngàn con gà con mới mua về lêи đỉиɦ núi.

Lý Thiết Trụ đang nhổ cỏ trong ruộng cải trắng bên cạnh vô cùng nhiệt tình chạy tới hỗ trợ, sau khi vận chuyển gà con lêи đỉиɦ núi xong, lại hỏi Lý Thanh Vân có cần ông hỗ trợ lâu dài không, nói dù sao ruộng bậc thang đã cho nhận thầu, ruộng lúa gần như không phải để ý, rảnh rỗi không có chuyện gì, muốn tìm việc, tùy tiện cho ít tiền là được.