Chương 118: Gà lông đen trứng xanh



Khá may mắn, chẳng những cầm bốn cái bánh bao, còn cướp cả một hộp sữa đã được Lý Tiểu Trù hâm nóng.

Sau khi Đồng Đồng nhận lấy, đầu tiên khách khí lễ phép một câu, nhưng ngửi thấy mùi, cuối cùng không chịu nổi đói khát, ăn ngấu ăn nghiến, nhiều lần đều nghẹn đến trợn mắt.

“Ăn từ từ thôi, chỗ chú còn có nhiều đồ ăn ngon.” Lý Thanh Vân nhìn thấy xót xa, nói một tiếng cho Miêu Đản mình mang Đồng Đồng lên thị trấn chơi, nếu Mộc Đầu đến tìm, thì nói tung tích của Đồng Đồng cho hắn.

Lý Vân Thông lại ném lưới đi, cợt nhả chạy tới chui lên xe, nói: “Bận rộn nhiều ngày như vậy, mệt chết được, dù sao hôm nay không có chuyện gì, không bằng đi theo lên thị trấn nhìn xem.”

Hôm nay vốn định hái rau, nhưng Thục Hương Các lại nói rau vận chuyển lần trước còn chưa ăn hết, đoán chừng phải buổi sáng ngày mai mới có thể tới.

Nhắc đến chuyện này, Lý Thanh Vân hơi rầu rĩ, xem ra không thể trông cậy vào một nhà Thục Hương Các tiêu hóa hết rau xanh nhà mình được, năng lực tiêu hóa của Thục Hương Các có hạn.

Rau dưa lần trước vẫn là vụ đầu, mùa thu hoạch sản lượng nhiều chân chính còn chưa tới, nếu như ngày hôm nay hái rau, đoán chừng có thể hái 2.000-2.500kg, nếu chậm lại đến ngày mai hái, e rằng sẽ hái được càng nhiều hơn.

Xem ra, kế hoạch ban đầu phải thay đổi, cho dù cái gì, chỉ có gia nhập cạnh tranh mới có thể bảo trì sức sống. Không phải Phúc Mãn Lâu cả ngày kêu khóc đòi mua rau dưa của mình sao, ngày mai sẽ gọi một cú điện thoại cho Điền Mục.

Khi nghĩ đến những chuyện này, Lý Thanh Vân đã lái xe lên trên đường lớn.

Đồng Đồng vui sướиɠ giống như con chim sẻ, líu ríu ở trên ghế ngồi đằng sau.

Lý Vân Thông không nhịn được quay đầu nhìn cô bé vài lần, nhỏ giọng hỏi Lý Thanh Vân: “Anh Phúc Oa, đó là con gái của Mộc Đầu à?”

Tin tức Mộc Đầu mang theo con gái về thôn đã truyền ra khắp thôn, nghe nói vợ hắn chê hắn không có tiền, chạy theo người ta. Trước khi đi còn cuốn sạch tất cả tích cóp vài năm làm công của hắn, chỉ để lại cô con gái Đồng Đồng này. Do đó Đồng Đồng không được bà nội ưa thích, gần như trút hết oán giận đối với mẹ con bé lên trên người con bé.

Mới hai ngày không gặp, hình như đã gầy một vòng.

Lý Thanh Vân nghe được câu hỏi của Lý Vân Thông, lập tức cười nói: “Đại Đầu, sao cậu khách khí như vậy chứ? Còn hỏi lén lút? Không sai, đây là cháu gái Đồng Đồng của anh, về sau khi con bé đi lấy chồng, cậu không được thiếu một phần đồ cưới đấy.”

“…” Lý Vân Thông đổ mồ hôi, cười quái dị hỏi: “Con bé có ba, chúng ta làm chú lo cái gì?”

Đồng Đồng vừa ăn no, nghe thấy lời nói không xuôi tai của Lý Vân Thông, lập tức không vui, ngọt ngào ngây thơ kêu: “Làm chú chính là làm ba nhỏ của cháu, các chú không chuẩn bị đồ cưới cho cháu thì ai chuẩn bị? Trong đồ cưới phải có đồ ăn thật ngon, có dưa hấu, bưởi, nho, chuối… tóm lại có thật nhiều đồ ăn ngon.”

“…” Lý Vân Thông lại cạn lời, lẩm bẩm một câu: “Là ba út, không phải ba nhỏ. Cháu tìm cho mình nhiều ba nhỏ như vậy, mẹ cháu có biết không?”

“…” Lần này đến lượt Đồng Đồng mờ mịt, không hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Vân Thông.

Lý Thanh Vân nghe không lọt tai, thuận tay búng đầu Lý Vân Thông, mắng: “Cậu nói bậy gì với con bé thế hả? Cậu còn bậy bạ, anh đánh cậu.”

“Hì hì, quen rồi.” Lý Vân Thông xoa cái đầu lớn, không xem thường Đồng Đồng nữa.

Đồng Đồng lại dẩu môi lên, nghiêm túc nói: “Chú Đại Đầu là trứng thúi! Không tốt như chú Phúc Oa. Trứng thúi, trứng thúi, đầu chắc chắn càng lúc càng lớn…”

Lần này đến lượt Lý Vân Thông đàng hoàng, không dám bắt nạt cô bé nữa. Bởi vì một khi cô bé hung ác lên, sẽ mắng ngươi đến không có mặt mũi, ngươi lại không thể thật sự ra tay đánh nàng.

Đi đến trên chợ, Lý Vân Thông mua cho cô bé một chuỗi kẹo hồ lô, có thế mới khiến Đồng Đồng tạm tha cho hắn.

Mỗi lần đến phiên chợ, phố chữ thập này sẽ bày đầy đủ đồ, người đi đường qua lại đều khó, xe càng khó đi qua. Nghe nói trong thị trấn định xây một đường vòng tròn ở bên ngoài phố chữ thập này. Ở trong thành thị gọi là đường vành đai.

Chuyện này là nghe em họ nói, mấy ngày này nàng vẫn lo vấn đề xử lý hồ nước ô nhiễm, thường gặp mặt với trưởng trấn Ngô. Ngược lại là mình, đã rất lâu rồi không liên lạc với trưởng trấn Ngô.

Sở dĩ đường quốc lộ của Lý gia trại không kịp thời trải nhựa đường, chính là vì định đồng thời thi công với đường vành đai ở trên thị trấn. Lý Thanh Vân không quan tâm, đó là chuyện chuyên gia thiết kế quốc lộ, cùng lắm thì mình chạy xe bán tải đi đường vòng là được.

Khó khăn lắm mới xuyên qua được đám người, tới cầu đá phía Tây ngã tư đường, dừng xe ở ven đường, hỏi người địa điểm bán gà con cụ thể.

Cư dân ở trên thị trấn rất quen thuộc với chuyện này, chỉ một phương hướng cho Lý Thanh Vân, nói là đi thẳng có thể nhìn thấy cổng nhà bán gà.

Từ bờ sông đi về phía Nam, hóa ra nhà xây ở ven đường này chỉ có một nhà xây cổng tường, thật sự rất dễ nhận. Con đường này rất rộng, chính là không bằng phẳng, gồ ghề, tất cả đều là tảng đá, cách sông Tiên Đới chỉ mấy chục mét, gió lớn một chút là nghe thấy cả tiếng sóng nước vỗ bờ.

Cổng rất rộng, Lý Thanh Vân lái thẳng xe vào trong sân. Trong sân náo nhiệt, có không ít người đến đây mua gà con, tiếng nói chuyện, tiếng trả giá, tiếng cười bên tai không dứt.

Nhưng phần lớn người đến đây đều đi xe đạp, lái xe đến như Lý Thanh Vân chỉ có một.

Ông chủ vốn không có thời gian để ý đến hắn, nhưng vừa thấy hắn lái xe đến, cho dù có phải là khách hàng lớn không, đều nhiệt tình đi đến chào hỏi.

Nuôi gà là một người đàn ông trung niên, hơn 40 tuổi, trên người còn có mùi phân gà, khi cười để lộ ra hàm răng trắng: “Ông chủ này, cậu cũng đến mua gà hả? Gần đây còn ấp ra một ít vịt con, muốn cũng có thể nhìn xem.”

Lý Vân Thông cướp lời trước, tùy tiện nói: “Đương nhiên là đến mua gà, vừa xây một trại nuôi gà, nhà chú có gà con gì tốt, bưng tất cả lên…”

Một câu nói còn chưa dứt lời đã bị Lý Thanh Vân búng đầu.

“Cậu cho là gọi món ăn hả, còn bưng tất cả lên.” Đều là người nhà quê, phần lớn tính cách chất phác, không giống như ông chủ ở trong thành phố, có thể tùy ý đùa, mặc cả. Giao tiếp với người không quen thuộc, tốt nhất bổn phận chút.

Quả nhiên, đầu tiên ông chủ kia hơi tức giận, nhìn thấy Lý Thanh Vân dạy dỗ Lý Vân Thông, mới khôi phục bình thường.

“Ông chủ, bọn cháu định mua một ít gà con, không biết chỗ chú có loại gà gì, giới thiệu cho cháu một chút. Nếu như có loại vừa ý, có thể mua chừng một ngàn con.” Lý Thanh Vân khách khí mời thuốc, nói.

Ông chủ nuôi trại gà nhận lấy điếu thuốc, kẹp ở lỗ tai, chỉ vào gà con ở trong l*иg xung quanh, nói: “Nơi đây không thể hút thuốc. Đến đây đi, theo chú vào xem. Ở chỗ chú không có nhiều giống lắm, phần lớn đều là gà nhà nuôi. Khách hàng muốn một lần chừng ngàn con như cháu, chú đã nhiều năm không gặp.”

“Nhưng gần đây vừa khéo, mới học tập kinh nghiệm tiên tiến từ bên ngoài về, tốn nhiều tiền học kỹ thuật ấp trứng gà vỏ xanh, nhưng chi phí rất cao, ấp ra nhiều ngày như vậy, người thường đều chê đắt, cháu nhìn xem có hứng thú không.” Ông chủ tiếp đón Lý Thanh Vân, dẫn hắn xuyên qua l*иg gà và khách bên ngoài, đi vào phòng.

Ở trong một chuồng gà lớn có chiếu bao quanh, có một đống gà con màu đen, lớn hơn gà con màu vàng nhạt bên ngoài một vòng, giống như nuôi nhiều ngày.

Đồng Đồng vẫn luôn đi theo đằng sau Lý Thanh Vân, nhìn thấy những con gà con toàn thân đen thui này, lập tức kêu lên: “Chú, những con gà con này quá xấu! Toàn thân đều là bụi, chắc chắn rất bẩn. Nếu không, chúng ta mua những con gà con màu vàng ở bên ngoài này đi, gà con bên ngoài xinh đẹp.”

Ông chủ vừa nghe thấy tiếng kêu của Đồng Đồng, sắc mặt lập tức đen thui, còn đen hơn cả lông tơ của lũ gà này, vội vàng nói: “Ông chủ này, cháu đừng nghe đứa bé nói lung tung. Một đám này ấp trứng hơn tám trăm con, nuôi lâu hơn gà con khác bảy tám ngày, mua về chắc chắn buôn bán lời. Trứng gà vỏ xanh chú mua về đã 3 tệ/1 con, cộng thêm chi phí và tỷ lệ trứng ung, giá vốn tăng gần lên gấp đôi, nếu như cháu mua toàn bộ chỗ gà con lông đen này, chú tính cho cháu sáu tệ một con, giá tiêu thụ không lời không lỗ.”

Nhà bình thường tự nhiên không ăn nổi, nhưng bất cứ nơi nào đều có nhà giàu, gặp ngày lễ ngày tết, lại cung không đủ cầu, có khi sẽ tăng lên đến 4 tệ/1 trứng, thậm chí 5 tệ/1 trứng.

Chuyện này được không ít dân địa phương nhắc đến, có lẽ căn cứ vào nguyên nhân này, ông chủ trại gà mới có thể học tập kỹ thuật ấp trứng gà xanh, định nếm thức ăn tươi ngay tại chỗ.

Đáng tiếc, trình độ kinh tế của trấn Thanh Long thật sự lạc hậu, cư dân địa phương không thể tiếp nhận nổi giá gà lông đen trứng xanh, gà con bình thường mới bảy hào, tám hào một con, nhưng gà con lông đen trứng xanh lại bán đến 6 tệ/1 con, cái này còn là giá khuyến mãi, ai dám mua chứ, mua về nhà chết thì làm sao?

Ông chủ trại gà tha thiết mong chờ nhìn Lý Thanh Vân, hy vọng nghe được đáp án chính xác từ hắn, giải quyết toàn bộ chỗ gà lông đen trứng xanh này, cũng tiện thu hồi một chút chi phí, bằng không chỉ riêng thức ăn chăn nuôi để cho chỗ gà con này ăn thôi đều là một khoản chi tiêu không nhỏ.

Lý Thanh Vân vuốt mái tóc rối bời của Đồng Đồng, ý bảo cô bé đừng sốt ruột, mang nụ cười quen thuộc trên mặt, hỏi: “Ông chủ, chú họ gì vậy?”

Ông chủ lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống. Có chuyện gì vậy, hỏi ngươi có mua gà con không, ngươi lại hỏi ta họ gì?