Chương 117: Xây trại nuôi gà ở trên đỉnh núi



Khi Miêu Đản, Lý Vân Thông đi lên trên đỉnh núi, nhìn thấy một đống lớn thân trúc này, kinh ngạc đến miệng không khép lại được. Bọn họ cảm thấy Lý Thanh Vân thật gắng sức, vì xây dựng sự nghiệp chắc chắn ăn không ít khổ, không rõ tiêu tốn bao nhiêu thời gian mới vận chuyển xong những thân trúc lên đây.

Lý Thanh Vân cũng mừng vì bọn họ hiểu lầm, gọi một tiếng, kêu bọn họ mau qua hỗ trợ. Mới vừa rồi hắn bận rộn hồi lâu, chôn vài thân trúc lớn vào trong đất đá.

Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là dùng thân trúc vòng đỉnh núi lại, dùng lưới gà vĩ đại bao phủ toàn bộ đỉnh núi, cho dù gà hay chim, chỉ cần vào trong cái l*иg nhân công lớn này, đừng mong đi ra ngoài.

Sau đó lại cẩn thận xây dựng công trình tránh mưa trong l*иg vĩ đại, chỉ cần buộc thêm vài tầng thân trúc ở trên thân trúc ngang dọc, chính là khung lều thiên nhiên, có thể để cho thật nhiều gà nghỉ ngơi ở trên đó. Cao nhất chỉ dựng ba tầng, cao một người là được. Dùng cỏ tranh lợp lên tầng trên cùng, che gió che mưa.

Đây là biện pháp đơn giản cũng bớt việc nhất, đương nhiên, chờ về sau gà trưởng thành, hoặc làm quy mô lớn, còn cần phân chia khu đẻ trứng, khu tập trung nuôi nấng.

Trí thông minh của gà có hạn, Lý Thanh Vân còn không biết về sau khống chế chúng nó vào trong vườn bắt sâu nhưng không hủy hoại lá và hoa, quả của rau dưa như thế nào. Đi một bước tính một bước, nếu như gà nuôi ra quá ngốc, luôn hủy hoại rau xanh, cùng lắm thì không thả chúng nó ra, luôn nhốt ở trong này.

Ba mẹ của Lý Thanh Vân cũng buông bỏ công việc trong ruộng, tới đây hỗ trợ. Lý Thiết Trụ vẫn muốn đưa đất đai đi nhận thầu chủ động đi tới hỏi chuyện, hỏi Lý Thanh Vân khi nào đi ký hợp đồng nhận thầu, dù sao toàn bộ đỉnh núi đã vây lại. Lại nói, còn chiếm cứ cả phần đỉnh núi của nhà Lý Thiết Trụ kia nữa.

“Ha ha, chú Thiết Trụ không đợi nổi nữa hả. Chờ cháu vây xong đỉnh núi, chúng ta sẽ đi ủy ban thôn.” Lý Thanh Vân lau mồ hôi trên trán, rất hài lòng với thành quả lao động một ngày hôm nay. Lưới gà vĩ đại đã vòng xong, đang dùng dây thừng rắn chắc cột lưới với thân trúc lại.

“Được, mọi người cùng nhau làm sẽ nhanh hơn.” Nói xong, Lý Thiết Trụ cũng đi tới hỗ trợ, xem ra hắn vô cùng động lòng với cái giá thầu ba trăm tệ một mẫu Lý Thanh Vân đưa ra, đã sớm khẩn cấp muốn ký hợp đồng, xác định mọi việc.

Bận rộn đến trước trời tối, cuối cùng dựng xong khung.

Lý Thanh Vân không kịp rửa mặt, đã cùng với Lý Thiết Trụ đi đến ủy ban thôn, ký hợp đồng nhận thầu. Ba trăm tệ một mẫu, triền núi cộng thêm hồ nước bên dưới, tổng cộng bốn mươi mẫu, mỗi năm mười hai ngàn tệ, giai đoạn đầu nhận thầu mười năm, đến kỳ nhận thầu sau, Lý Thanh Vân có quyền ưu tiên gia hạn. Nếu như trong giai đoạn nhận thầu, giá nhận thầu dao động quá lớn, sẽ lấy giá thị trường bình quân hỗ trợ giá chênh lệch cho bên nhận thầu.

Ủy ban thôn làm quen chuyện này, có hợp đồng mẫu ghi trước, dựa theo đó viết một phần là được. Cuối cùng ký tên, ấn dấu tay, lại do người phụ trách ủy ban thôn ký tên, đóng dấu, thủ tục đã đầy đủ.

Tổng thời gian còn chưa đến nửa tiếng. Người phụ trách của ủy ban thôn chính là trưởng thôn Lý Thiên Lai, đồng thời kiêm nhiệm bí thư chi bộ thôn, ông ấy ký tên trên hợp đồng nhận thầu, cũng có tác dụng là người chứng nhận.

Hợp đồng gồm ba phần, do ủy ban thôn giữ một phần, đỡ phải tương lai cãi cọ.

Ở trên chuyện lớn như vậy, trưởng thôn Lý Thiên Lai vô cùng công bằng, một điều quy định đền bù cuối cùng về giá nhận thầu là do chính ông ấy nói ra, đỡ cho bên nào bị thiệt.

Sau khi làm xong hợp đồng, Lý Thiết Trụ vui mừng phấn chấn rời đi, chỉ đợi ngày mai lấy tiền. Ruộng rau ông ấy trồng bị lỗ vốn, hiện giờ một năm có phí nhận thầu hơn mười ngàn tệ, tuyệt đối đủ học phí cho con gái. Cộng thêm nhà ông ấy còn có một mảnh ruộng nước bằng phẳng trồng lúa nước, đó mới là nguồn thu nhập ổn định của nhà ông ấy.

Lý Thanh Vân nhìn hợp đồng nhận thầu trong tay, cảm thấy giống như nhặt không một miếng đất vậy, vốn định trả cho Lý Thiết Trụ nhiều hơn nữa, nhưng giá đó đã khiến cho rất nhiều người ghen tỵ rồi, lại trả nhiều hơn, sẽ có người mắng sau lưng hắn là đồ ngốc.

“Phúc Oa, giá nhận thầu cháu trả cho nhà Thiết Trụ quá cao, cháu làm vậy khiến cho thôn dân khác không thể bao đất được. Nhà người ta vừa ra giá, nhất định sẽ nói ba trăm tệ một mẫu, bởi vì có tiền lệ là cháu. Haizzz, ba trăm tệ một mẫu, sao cháu huề vốn được chứ? Chẳng lẽ kỹ thuật rau dưa giá cao kia của cháu thành thục sao?” Ngoài mặt Lý Thiên Lai đang lo lắng cho Lý Thanh Vân, nhưng lại âm thầm định dò xét kỹ thuật gieo trồng của hắn.

“Đó là kỹ thuật gieo trồng xanh hoàn toàn tự nhiên, không phải là kỹ thuật rau dưa giá cao.” Lý Thanh Vân cười chuyển hướng đề tài, nói: “Triền núi không lớn, không lợi dụng tổng thể, chắc chắn lỗ vốn. Cháu lại xây trại nuôi gà quy mô nhỏ ở trên đỉnh núi, chờ sau khi vòng lưới sắt xung quanh chân núi, quy mô nuôi gà có thể mở rộng, lại trồng thêm một ít loại rau dưa không sợ gà ăn, kiếm tiền ổn thỏa.”

Ánh mắt Lý Thiên Lai sáng lên, cười to nói: “Ha ha, tại sao lại nghĩ đến chuyện nuôi gà vậy? Chú nghe anh cháu Tráng Tráng nói rồi, nói cá cháu nuôi bán giá trên trời, còn cá nó nuôi mười tệ một ký chẳng có ai muốn. Lúc nào cháu chỉ điểm cho anh cháu một chút nhé?”

“Được, với dáng vẻ rắm thúi của con trai chú, cháu không dám làm anh của anh ấy. Nếu như cháu nói, anh ấy chịu nghe lời cháu sao?” Lý Thanh Vân tố khổ với Lý Thiên Lai, không dấu vết bí mật tố cáo.

Lý Thiên Lai vừa nghe, quả nhiên giận dữ: “Cái gì? Thằng khốn Tráng Tráng kia còn dám chống đối cháu sao? Cháu yên tâm, chờ chú về quất chết nó! Thằng nhãi kia làm gì cũng không được, đưa cái ao lớn nhất thôn cho nó rồi, lại vẫn không kiếm tiền! Bản thân không có khả năng, còn không biết học tập người có năng lực một chút, chú lớn như vậy, chưa từng thấy thằng nào ngu như thế!”

Được, kể cả bản thân đều mắng, Lý Thanh Vân đã thấy đủ, vội khuyên nhủ: “Chú Thiên Lai, đánh thì thôi, dù sao anh Tráng Tráng không nhỏ, mắng anh ấy vài câu là được. Như vậy đi, cháu không nói nhảm, suy nghĩ nuôi dưỡng của anh ấy hiện giờ không sai, nhưng không thích hợp với trấn Thanh Long chúng ta. Dù sao cá ở chỗ chúng ta nhiều lắm, nhưng giao thông lại không tiện, nếu như cá nuôi ra có vị cực kém, đâu thể bán ra giá cao được? Sớm hay muộn gì còn lỗ cả vốn! Chú nói cho anh ấy biết, cá của trấn Thanh Long chúng ta thích hợp đi con đường chất lượng cao, chỉ có nâng cao hương vị thì mới có thể bán ra giá cao được!”

“Được được, trở về chú sẽ chuyển lời cho Tráng Tráng, nếu như thằng nhãi này không nghe lời, chú thật sự quất chết nó!” Lý Thiên Lai cho rằng đã nếm đến bí tịch nuôi cá của Lý Thanh Vân, vô cùng vui mừng, rất khách khí tiễn hắn ra ủy ban thôn.

Trên thị trấn có một nhà chuyên môn bán gà con, tỷ lệ trưởng thành rất cao, trước kia Lý Thanh Vân từng nghe người nhà nói, chính là chưa từng thấy, bởi vì lý tưởng trước kia không liên quan gì đến nuôi gà. Trong nhà từng nuôi gà, hiện giờ vẫn có mấy con gà mái già, màu vàng đất, dáng vẻ mập mạp.

Nhưng gà Lý Thanh Vân định nuôi chắc chắn không phải gà bình thường này, hắn đã điều tra vài loại gà có tiền lời không tệ ở trên mạng, nhưng nơi này chưa chắc đã có, tình huống cụ thể còn cần đến tận nơi rồi tính.

Sáng sớm Lý Thanh Vân lau xe ở bên bờ hồ, Lý Vân Thông và Miêu Đản cầm lưới nhỏ kéo, bắt cá chết ở bờ hồ.

Sau khi rắc vôi bột sống, toàn bộ hồ nước quả nhiên sạch sẽ thật nhiều, trước mắt nước vô cùng trong suốt, mạch nước ngầm trào ra đã tích tụ cao hơn 1/3m. Một vài cá bột tạp giấu mình trong rong hoặc nước bùn không chịu nổi độc tính của vôi sống đã nổi lên trên mặt nước, lật bụng lên.

Khi múc nước, Lý Thanh Vân vụиɠ ŧяộʍ thả vào mấy hạt sen nảy mầm, kiểm tra nồng độ pH trong nước. Bởi vì vôi sống có tính kiềm cao, nếu như hàm lượng quá cao, tuy rằng có thể gϊếŧ chết rất nhiều bệnh độc, nhưng thực vật cũng sẽ bị gϊếŧ chết, không thể sinh tồn ở trong môi trường kiềm cao. Nhưng theo thời gian giá trị kiềm này sẽ dần dần yếu bớt.

Nếu như hạt sen có thể sống bình thường, thì có thể thả thêm hoa sen, sau đó thả mấy con cá chình vào, cá chình không chết, nói lên chất nước khôi phục bình thường, có thể thả giống số lượng lớn. Nhưng cá chình ở trong tiểu không gian của Lý Thanh Vân đã nuôi đến choai choai, năng lực thích ứng rất mạnh, cho dù hoàn cảnh không tốt, cũng có thể thích ứng.

Lau xe xong, đang chuẩn bị đi lên trấn trên, đã thấy Đồng Đồng cầm một miếng bánh gạo, hoạt bát chạy tới, từ rất xa đã ngọt ngào kêu lên: “Chú nhỏ, cháu có thể ngồi xe chú được không?”

“Chú phải lên thị trấn, chắc đến trưa không về, cháu nói với người trong nhà chưa?” Lý Thanh Vân sợ ba bé không tìm thấy người, nên hơi do dự.

“Không có vấn đề gì đâu, dù sao không có ai để ý đến cháu, hai ngày này ở nhà chán chết được, không có phim hoạt hình để xem.” Nhắc đến chuyện này, Đồng Đồng giống như rất hờn giận, miệng dẩu lên rõ cao.

Lý Thanh Vân cười, không coi trọng oán giận của con nít, mùa này người trong thôn đều bận rộn. Sau khi anh họ trở về, vợ thì không giữ được, vốn không ngẩng đầu lên được, bác gái thích thể diện mắng hắn không ít. Bác trai dạy học trên thị trấn, gần như mặc kệ chuyện nhà nông, Đồng Đồng ở nhà bọn họ đâu thể tốt được?

“Cháu chờ nhé, chú vào phòng bếp lấy mấy cái bánh bao.” Lý Thanh Vân có thể tìm được đồ ăn sáng ở mọi chỗ, nhưng cô bé trước mắt, đoán chừng kể cả bữa sáng đều chưa được ăn, cắn vài miếng bánh gạo đâu thể đỡ đói được?