Chương 114: Lão già gây chuyện xung quanh



Nhưng mà Tôn Đại Kỳ miệng tiện, chỉ vào Bí thư Hoàng gầy gò yếu ớt, kêu gào lên với Lý Xuân Thu: “Lý lão nhị, không phải ông có năng lực sao? Hôm nay tôi cũng thử thách ông, ông có thể chữa khỏi cho kẻ đã bị tửu sắc vét sạch thân thể kia không? Nếu như ông có thể chữa khỏi cho kẻ bị bệnh nguy kịch này, tôi sẽ phục ông!”

Lý Xuân Thu nổi giận nói: “Tôn Đại Kỳ, ông mở miệng tích chút khẩu đức, tuy rằng ông có thể nhìn thấu hư thực của bệnh nhân, nhưng ở dưới tình huống trước mặt mọi người, ông nói vậy kêu người ta tiếp nhận sao nổi? Hơn nữa, tôi nói mình có năng lực khi nào? Thầy thuốc lòng ba mẹ, chữa được hay không đều sẽ dốc sức, đâu có cách nói khoe khoang?”

Hai ông già ở kia gây gổ, nhưng lại chọc tức Bí thư Hoàng, có điều ông ấy trở ngại thân phận, không tiện vạch mặt, Hoàng phu nhân lại không có cố kỵ này, lập tức giận dữ nói: “Hai ông nói gì vậy hả? Ai tửu sắc vét sạch thân thể chứ? Lão Hoàng nhà tôi là công việc mệt nhọc, nhớ năm đó khi chống lũ cứu nguy, đó là bảy ngày bảy đêm không ngủ! Hai ông có biết không hả? Nếu như không phải nhìn thấy các ông đều đã lớn tuổi, thật sự không để yên cho các ông đâu!”

Tôn Đại Kỳ không biết mình nói chuyện khiến người ta ghét bỏ bao nhiêu, vẫn tỏ vẻ thế ngoại cao nhân thét to: “Đừng giấu bệnh sợ thầy, cô có biết vị này là ai không? Ông ấy là thần y Lý Xuân Thu nổi danh khắp Xuyên Thục. Có bệnh nhanh tìm ông ấy chữa trị, trị được sớm, có lẽ còn có hy vọng chữa khỏi. Bằng không, dựa vào trụ cột hiện giờ của cậu ta, ba ngày hai đầu chạy vào bệnh viện, ăn cơm không ngon, ngủ không ngủ được, chuyện phòng the bất lực, có tâm nhưng vô lực…”

“Ông nói bậy!” Hoàng phu nhân tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lại âm thầm lấy làm kinh hãi, bởi vì bệnh tình của chồng mình bị lão già chán ghét này nói đúng cả.

“Có nói bậy hay không trong lòng cô hiểu rõ.” Tôn Đại Kỳ tỏ vẻ muốn ăn đòn, y võ đồng đạo, công phu của ông ta tu luyện đến trình độ nhất định, tuy rằng không biết trị bệnh, nhưng lại có thể nhìn thấy tình hình của bệnh nhân, vừa nhìn là chuẩn.

Lý Xuân Thu tỏ vẻ bất đắc dĩ, không muốn để cho Tôn Đại Kỳ lại thét to nữa, vội vàng tiến lên trước, nói với Lý Thanh Vân: “Phúc Oa, đây là bạn của cháu sao? Nếu như vậy, đến trong y quán của ông kiểm tra xem, nếu không phải, vậy kêu bọn họ về nhanh đi, đừng chấp nhặt với Tôn lão đầu, đầu óc ông ấy không dùng được.”

“Ông nội, ông nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bệnh của bạn cháu rất nghiêm trọng sao?” Lý Thanh Vân nhanh chóng dùng một câu nói ra quan hệ của mọi người, không muốn để cho xung đột thêm kịch tính.

“Ha ha, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, cháu hỏi bạn cháu trước đi đã rồi nói.” Lý Xuân Thu biết có vài bệnh nhân rất sĩ diện, cũng không nói ra, chỉ nhìn Bí thư Hoàng.

Bí thư Hoàng bị nói đến chột dạ trong lòng, đúng là những câu đâm vào trong lòng ông ấy, muốn thừa nhận bản thân thật sự có bệnh, như vậy quá mất mặt, gì mà có lòng nhưng vô lực, chuyện phòng the bất lực… lão già đen gầy kia quá xấu, thật sự có thể kéo ra bắn chết.

Nhưng Hoàng phu nhân lại cho hắn một ánh mắt, hai người cùng nhau chui vào trong xe, sau đó nói mấy câu gì đó với Thư ký Chu.

Thư ký Chu xấu hổ đến chết được, không biết nên nghe hay không, tuy nhiên hắn nhận được chỉ thị của lãnh đạo, nói là muốn đi y quán của ông nội Lý Thanh Vân kiểm tra xem.

Lý Thanh Vân chẳng những cảm thấy răng đau, lập tức kể cả trứng đều đau. Đều là chuyện gì chứ, mấy ông bà già ra ngoài đi dạo, cũng có thể gây chuyện.

Nhưng Lý Thanh Vân không tiện oán trách Tôn Đại Kỳ nhiều chuyện, dù sao ông ta coi như là nửa sư phụ của mình. Còn bà Phó thì không để yên cho Tôn Đại Kỳ, nhéo lỗ tai lão đầu, đang dạy dỗ ông ta không biết nói chuyện.

Đành chịu, Lý Thanh Vân nói địa chỉ y quán cho Thư ký Chu, kêu bọn họ đến y quán trước chờ, mình lái xe đưa mấy ông bà lên thị trấn, chỉ là chuyện chân trước chân sau, sẽ không để cho bọn họ đợi lâu.

Thư ký Chu gật đầu, lên xe, sau đó nhanh chóng lái đi.

Lý Thanh Vân lái xe bán tải của mình qua, kêu bốn ông bà lên xe, ở trên xe, hắn nói thân phận của Bí thư Hoàng ra.

Lý Xuân Thu gật đầu, không tỏ vẻ gì. Tôn Đại Kỳ càng lạnh nhạt, không hề cảm thấy lời mình mới vừa nói có gì quá đáng. Chỉ có bà nội của Lý Thanh Vân là kinh ngạc, lại hỏi hắn, tại sao kết bạn với Bí thư Hoàng, thân phận chênh lệch quá lớn, đừng bị người khác lợi dụng.

Hay rồi, bốn ông bà này đều là kẻ dở hơi, cũng không biết thật sự là kiến thức rộng rãi, hay là có chuyện gì, vốn không coi trọng Phó Bí thư Thành ủy của thành phố mình. So sánh ra, ngược lại bản thân chuyện bé xé ra to, giống như kẻ quê mùa chưa từng trải việc đời vậy.

Khi đuổi tới y quán, ba người đang cung kính đứng ở trước cửa, vẻ mặt chờ mong, không còn trạng thái xấu hổ nóng giận mới vừa rồi nữa.

“Bác sĩ Lý, ngài đã về. Ngài thật sự có thể chữa khỏi bệnh của chồng tôi sao?” Hoàng phu nhân lại sử dụng kính ngữ, chuyện này rất hiếm gặp.

“Yên tâm, hơn 40 tuổi, dương khí chưa suy, còn có thể chữa được, chờ tôi bắt mạch xong mới có thể xác định cần bao lâu.” Lý Xuân Thu rất lạnh nhạt, nếu như không phải Tôn Đại Kỳ gây sự, ông cụ tuyệt đối sẽ không cầu xin xem bệnh cho người ta, đây là quy củ của ông cụ.

Vợ chồng Bí thư Hoàng đi vào theo Lý Xuân Thu, Lý Thanh Vân không định đi vào góp vui, còn Thư ký Chu giống như đã sớm nhận được chỉ thị, không cần đi vào theo.

Đầu tiên là trầm mặc một trận, Thư ký Chu do dự hồi lâu mới hỏi: “Ông nội cậu thật sự là danh y hả? Sẽ không… sẽ không phải là kiểu gạt người kia đấy chứ? Cậu đừng trách tôi đa nghi, bởi vì Bí thư Hoàng người này… không biết đã bị lừa bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nghe nói có hy vọng chữa khỏi, phu nhân lãnh đạo không quan tâm đến chi phí chữa bệnh nhiều bao nhiêu, đều sẽ chạy tới thử một lần. Kết quả hiện giờ vẫn thường xuyên vào bệnh viện…”

“Tuy rằng tôi biết rõ ông nội của tôi rất có năng lực, nhưng tôi cũng không dám bảo đảm chắc chắn có thể chữa trị khỏi cho Bí thư Hoàng. Thôi, tôi cũng vào nhìn xem, bằng không thật sự không yên tâm.” Trì hoãn hồi lâu, lời nên nói đoán chừng đều đã nói, không cần lo lắng riêng tư của Bí thư Hoàng bị người nghe thấy.

Quả nhiên, khi đi vào, Lý Xuân Thu đang thi châm cho Bí thư Hoàng, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.

“Thân thể này của cậu âm dương hỗn loạn, trong ngoài mất cân đối, đã không thể dùng thuốc, hiện giờ cho dù uống thuốc gì, toàn bộ đều dừng. Bảy ngày đầu tôi chỉ thi châm cho cậu, nhìn xem tình huống lại dùng thuốc. Trời tối mỗi ngày đến đây một lần, không thể gián đoạn.” Trong lúc nói chuyện, đã ghim đầy kim lên trên thân Bí thư Hoàng.

Hoàng phu nhân ở bên cạnh khẩn trương nói: “Đã nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng trái tim của lão Hoàng không tốt, xuất huyết não cũng có vấn đề, thật sự có thể dừng thuốc sao? Dừng thuốc, sẽ không có vấn đề gì sao?”

“Muốn điều trị ở chỗ của tôi, vậy thì nghe lời tôi nói.” Ở phương diện điều trị, Lý Xuân Thu vẫn tương đối bá đạo, không cho phép người khác hoài nghi thủ đoạn khám và chữa bệnh của mình.

Lúc này Hoàng phu nhân không hung hãn nữa, ngược lại hơi thấp kém, khúm núm: “Được được, vậy một tuần cần bao nhiêu tiền, tôi giao tiền cho ông trước…”

Lý Xuân Thu thi xong châm, không kiên nhẫn khoát tay: “Chữa khỏi bệnh lại trả tiền cũng không muộn! Về sau khi tôi thi châm, đừng nói chuyện ở trước mặt tôi. Haizzz, thân thể trống rỗng như vậy, mới ghim được vài phút, đã đổ mồ hôi toàn thân! Lại kiên trì thêm năm phút nữa, bằng không sẽ không phát huy hiệu quả. Phúc Oa, đi rót cho cậu Hoàng đây chén nước!”

Toàn thân Bí thư Hoàng đều là kim, không dám nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng ông ấy đã có vài phần tin tưởng y thuật của Lý Xuân Thu, bởi vì từ đầu đến cuối, cho đến bây giờ đều không nói chi phí khám chữa bệnh bao nhiêu, vợ mình chủ động đề cập đến, ngược lại bị răn dạy, hành vi như vậy thật sự có phong phạm của thần y.

Lý Thanh Vân đáp lời, đi sang phòng bên cạnh lấy bình rót nước.

Hắn vốn định đổ nước tinh khiết bình thường, nhưng nghĩ tới thân thể suy yếu không chịu nổi của Bí thư Hoàng, sợ ông nội trị liệu bất lực, ngược lại đắc tội Hoàng phu nhân đang hy vọng đầy lòng. Cho nên hắn dứt khoát cắn răng, rót cho đối phương một chén nước suối không gian, nếu như có thể chữa khỏi, coi như kết giao với quyền quý, nếu như không chữa khỏi, vậy cũng đành chịu, nước suối không gian quý giá không thể lại cho đối phương dùng được nữa.

Rót nước xong, bưng cho Bí thư Hoàng, toàn thân là kim, cũng không ảnh hưởng đến hắn uống nước.

Bí thư Hoàng cũng khát, một hơi uống xong, ừng ực, không dư thừa một giọt, chỉ cảm thấy nước hôm nay vô cùng dễ uống, uống vào trong bụng, có một cảm giác kỳ quái, giống như dầu bôi trơn, hòa dịu thân thể rách nát này, rất nhiều chỗ đau nhức tắc nghẽn lại có cảm giác rộng mở trong sáng.

Trong lúc này, mồ hôi đổ ra tràn ngập vị hôi chua, màu mồ hôi cũng biến thành màu vàng xám.

Lý Xuân Thu nhìn thấy, khẽ nhíu mày, nghi ngờ quét nhìn Lý Thanh Vân, sau đó cầm cổ tay Bí thư Hoàng, lại bắt mạch cho ông ấy.

Chỉ chừng mười mấy giây, Lý Xuân Thu đã thả lỏng tay ra, bắt đầu rút kim cho ông ấy, nói: “Tình huống còn tốt hơn dự tính của tôi, có lẽ không cần uống thuốc, châm cứu một tuần là có thể khỏi hẳn. Rút kim xong, đi ra đằng sau tắm rửa, trở về nhà ngủ ngon một giấc, ngày mai nói cho tôi biết phản ứng thân thể.”

“Cứ như vậy, có thể chữa khỏi?” Hoàng phu nhân 100% không tin, trừng lớn mắt.