Chương 115: Bé gái muốn đồ cưới



Còn Bí thư Hoàng lại cảm thấy thân thể tốt lạ kỳ, giống như hơi sức đã biến mất nhiều năm đột nhiên khôi phục, rút kim xong đứng dậy, vung cánh tay vài cái, giống như toàn thân có hơi sức dùng không hết, cũng không quan tâm đến mùi vị khác thường ở trên người, mừng rỡ kêu lên: “Thần y, thật sự là thần y, cảm giác đột nhiên trẻ ra mười tuổi, toàn thân vô cùng thoải mái, ngực không chướng, bụng không đau!”

Lý Xuân Thu lại thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, hôm nay tạm thời đến đây. Phúc Oa, dẫn bạn cháu ra đằng sau tắm rửa. Ngày mai rảnh rỗi thì đến chỗ ông một chuyến, ông có lời muốn nói với cháu.”

Lý Thanh Vân nhếch miệng, chẳng lẽ ông nội thấy được bí mật của nước sao? Nhưng sự tồn tại của tiểu không gian rất huyền ảo, người bình thường nghĩ đều không nghĩ đến, tới lúc đó tùy tiện bịa lý do, hy vọng có thể lừa đảo được.

Bí thư Hoàng tắm xong đi ra, chính thức bái tạ Lý Xuân Thu, giọng điệu nói chuyện với Lý Thanh Vân cũng thân thiết không ít. Chờ khi ra cửa, ông ấy chủ động nói ra tên của mình, lại cho phương thức liên lạc riêng, nói Lý Thanh Vân là ngôi sao may mắn của ông ấy, còn nói chờ ngày bệnh khỏi hẳn sẽ lại chính thức bái tạ cả nhà Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nhìn theo chiếc Audi A8 của bọn họ rời đi, nhún vai, bất đắc dĩ thầm nghĩ, bận rộn một ngày, thu hoạch duy nhất có lẽ là biết số điện thoại riêng của Bí thư Hoàng, a, còn biết tên ông ấy là Hoàng Minh Nghĩa, cái tên chỉ cần lật xem báo chí của thành phố là có thể biết.

Trên đường lái xe về nhà, nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cõng theo một đống hành lý, đằng sau còn có một cô bé bốn năm tuổi đáng yêu, cực kỳ mỏi mệt đi trên đường núi.

Lý Thanh Vân không biết cô bé này, vô cùng lạ mặt, nhưng người đàn ông kia thì lại là anh họ của hắn, hai vợ chồng vẫn luôn làm công ở phía Nam, sao lại về vào thời gian này chứ? Còn một mình mang theo con gái về quê?

Bé gái mệt mỏi run rẩy đột nhiên nhìn thấy có xe bán tải dừng lại, hưng phấn gọi người đàn ông đang đeo hành lý: “Ba, con đi không nổi nữa, có ô tô dừng lại, chúng ta có thể ngồi không?”

Người đàn ông mệt đến không ngẩng đầu lên được, ấp úng đáp: “Đây là ô tô của người ta, ba lại không biết người ta, sao ngồi được hả con? Cố gắng lên, lại đi thêm hai dặm nữa là về đến nhà rồi.”

“Không đi, Đồng Đồng đi không nổi nữa, lại đi tiếp, sẽ mệt đến nằm sấp xuống.” Cô bé nói xong, đã ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, nước mắt tràn ra, rất có tư thế định khóc rống một trận.

“Nghe lời, không nghe ba đánh đòn!” Cảm xúc của người đàn ông không tốt lắm, giọng khá nghiêm khắc.

“Hu hu, con muốn mẹ, nếu như là mẹ, nhất định sẽ cõng con…” Bé gái đột nhiên ngồi phệt xuống, đạp hai chân, trong khoảnh khắc mưa to tầm tã, khóc đến đầy nước mắt nước mũi.

“Con…” Người đàn ông vốn giận dữ, nhưng vừa nghe thấy tiếng khóc của cô bé, lập tức không tức giận nổi, đúng lúc này, hắn nhìn thấy một nam thanh niên đi từ trên xe xuống, nhìn sao quen thuộc, mùi sách vở nồng đậm, mang theo nụ cười xán lạn khiến người ta thân thiết, chẳng phải là Phúc Oa em họ của mình sao.

Lý Thanh Vân cười chào hỏi từ rất xa: “Anh Mộc Đầu, làm công đã về rồi sao, sao không thấy chị dâu? A, đây là cháu gái hả, vài năm không gặp, đã biết chạy rồi.”

Mộc Đầu nghe được câu hỏi của Lý Thanh Vân, vẻ mặt buồn bã, nhưng cũng thành thật không tránh né, nói: “Đừng nhắc đến cô ta, người ngoại tỉnh, không thể hòa hợp với người của sơn thôn chúng ta. Hiện giờ không trở về không được, Đồng Đồng không có người chăm sóc, ở bên ngoài cũng không an toàn, trở về rồi tính toán tiếp.”

Lý Thanh Vân giật thột trong lòng, hóa ra tình cảm hai vợ chồng anh họ có vấn đề, không tiện hỏi thêm, đang định nói sang chuyện khác thì cảm thấy đùi mình bị người ôm lấy.

“Chú, cháu là Đồng Đồng, mệt đến đi không nổi, cháu có thể ngồi xe chú về nhà không?” Bé gái ngồi dưới đất, ôm lấy chân Lý Thanh Vân, mang theo nước mắt, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.

Bé gái này giống mẹ, trắng trẻo nõn nà, vô cùng đáng yêu, lúc này nói rất đáng thương, Lý Thanh Vân mềm nhũn trong lòng, vội ôm cô bé lên, cười an ủi: “Đương nhiên có thể! Về sau Đồng Đồng muốn ngồi xe khi nào thì ngồi lúc đó! Trong xe chú còn có dưa lê, đặc biệt thơm ngọt ngon miệng có muốn ăn không?”

“Muốn ăn, Đồng Đồng đã sớm đói bụng lắm…” Bé gái theo bản năng liếʍ môi, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, cẩn thận nhìn ba mình, giống như đang hỏi hắn, mình có thể ăn không?

Mộc Đầu lại trừng mắt, khiển trách: “Haizzz, con đồ tham ăn này, cả ngày chỉ biết ăn thôi, con nhìn xem, bôi hết nước mắt nước mũi lên trên người chú con rồi kìa, nhanh đi xuống!”

Đồng Đồng sợ tới mức run lên, dẩu môi, định khóc nhưng lại không dám khóc, lắc bả vai Lý Thanh Vân, muốn hắn thả mình xuống.

Lý Thanh Vân không vừa ý, nhìn chằm chằm anh họ hồi lâu, cũng không thả Đồng Đồng xuống: “Mộc Đầu, anh có ý gì? Vài năm không thấy, sao anh lại biến thành dáng vẻ như vậy chứ? Đều là người một nhà, đến mức như vậy sao? Người hơn ba mươi tuổi, trút giận gì lên đầu con nít chứ? Về sau con bé ở chỗ em muốn ăn gì thì ăn, nếu như anh quá khách khí, vậy đừng trách em không để ý đến anh! Nhanh lên xe, nhìn xem anh giày vò con bé thành thế nào?”

Nói xong, Lý Thanh Vân bế cô bé, bước đi về phía xe bán tải, không thèm để ý đến anh họ đang vẻ mặt xấu hổ.

Mộc Đầu kéo hành lý đi đằng sau, ậm ờ, định giải thích gì đó: “Cái kia Phúc Oa, thật sự là… haizzz, chủ yếu là anh cảm thấy không có mặt mũi gặp em, ba mẹ anh ấy mà, thật sự không hiểu lý lẽ, chuyện học phí học đại học của em, không nên ầm ĩ. Nếu như anh có năng lực học đại học, ông bà nội anh chắc chắn sẽ trả tiền học phí cho anh.”

“Được rồi, người một nhà không nói hai nhà. Có thể có ngăn cách với bác cả, nhưng giữa anh em mình thì không thể chê. Hồi nhỏ, lần đánh nhau đó anh không giúp em sao? Ha ha, chỉ dựa vào đó, chúng ta đã là anh em tốt cả đời.” Lý Thanh Vân không hề quay đầu lại nói.

“Ôi, ôi…” Mộc Đầu đáp hai tiếng, cũng cảm thấy không nên nói về đề tài này nữa.

Lên trên xe, Lý Thanh Vân moi ra quả dưa lê màu sắc vàng óng ở trong hòm để đồ lộn xộn, đặt vào trong tay Đồng Đồng.

Bé gái mới vừa rồi còn mặt mũi đầy nước mắt nước mũi lập tức mừng rỡ đến ánh mắt thành hình trăng lưỡi liềm, cắn từng miếng, lầu bầu không rõ nói ăn ngon.

Thấy Mộc Đầu lên, xe, bé lại rất lễ phép đưa quả dưa lê đã cắn chỉ còn một nửa cho ba ăn: “Ba, dưa này rất thơm, ba cũng nếm thử đi! Đây là chú cho…”

Cầm chỗ tốt của Lý Thanh Vân, vẫn còn không quên bổ sung công lao cho hắn.

“Biết rồi biết rồi, con ăn đi, ba không đói bụng. Con phải nhớ, người lái xe phía trước là chú nhỏ của con, quay về trong thôn, con có thể gọi chú ấy là ba út, sẽ thương con giống như ba vậy.” Thấy bé gái vui vẻ, Mộc Đầu nói chuyện nhiều hơn, nhưng trong lòng không kiên định, trong lời nói cũng lấy lòng Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nghe xong, lại cười to: “Thôi, hiện giờ xưng hô kiểu cũ không phổ biến nữa, có xung đột với xưng hô mới lưu hành ở bên ngoài. Đồng Đồng đã lớn lên ở thành thị, đừng sửa loạn xưng hô của con bé, con bé muốn gọi gì thì gọi, đừng làm loạn bối phận là được.”

Bé gái đâu nghe hiểu vấn đề này, hồn nhiên hỏi: “Hả, ba út? Cũng giống như ba sao? Vậy con hiểu, về sau con cũng gọi là ba.”

Tay Lý Thanh Vân run lên, suýt nữa đâm vào lan can, bất đắc dĩ cười nói: “Ha ha, hay thật, vô duyên vô cớ nhiều thêm một cô con gái, về sau phải chuẩn bị thêm một phần đồ cưới.”

“Ba, đồ cưới là gì?” Bé gái vui mừng hỏi: “Ăn ngon không?”

Lý Thanh Vân cũng định trêu chọc cô bé, nên nói: “Ăn ngon, đương nhiên là ăn ngon, có dưa hấu, dưa lê, cà chua, táo, xoài, quýt, cam, bưởi… Tất cả những gì cháu muốn ăn đều có.”

“Wow, tốt quá, vậy cháu thích đồ cưới, ba nhỏ, ba chuẩn bị thêm vài phần đồ cưới cho cháu được không?” Vừa nghe có rất nhiều đồ ăn ngon, bé gái lập tức hai mắt tỏa sáng, thích ghê gớm.

“…” Đầu tiên Lý Thanh Vân cười to, sau đó rất nghiêm túc sửa lại: “Hoặc gọi ba út, hoặc gọi ba, đừng gọi ba nhỏ.”

Bé gái nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Nhưng cháu sợ khi gọi ba, ba nhỏ và ba không phân rõ ràng, cho nên mới có thêm lớn nhỏ.”

Hai người đàn ông cười to, so đo với bé gái, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Trong lúc nói giỡn, đã về đến Lý gia trại.

Mộc Đầu kết hôn, cũng làm công ở bên ngoài hàng năm, không ở riêng với ba mẹ.

Mùa xuân Lý Thanh Vân về trong thôn, đi thăm không ít họ hàng, nhưng không đến nhà bác cả, chủ yếu là bởi vì hai nhà có mâu thuẫn. Hôm nay đưa anh họ và cháu gái đến trước cổng, chỉ giúp chuyển hành lý xuống, không vào cửa.

“Đồng Đồng, ngày mai kêu ba cháu dẫn cháu đến Nam địa, chú làm việc ở đó, trong ruộng có nhiều đồ ăn ngon, muốn ăn phải đi hái.” Nói xong, Lý Thanh Vân nhảy lên Longhorn, vẫy tay chào tạm biệt cô bé.

“Hẹn gặp lại chú, đừng quên chuẩn bị đồ cưới cho cháu!” Bé gái vui vẻ vẫy tay, cũng biết mới vừa rồi là đùa giỡn, không gọi bừa nữa. Đương nhiên, cô bé nhận thông tin giáo dục từ trong thành phố, cũng sẽ không thể gọi loạn ba.

Tối về nhà, chuẩn bị lên mạng, nhìn xem bài blog mình post lên như thế nào. Bởi vì gần đây du khách rõ ràng tăng nhiều, ở trên thị trấn xuất hiện rất nhiều người trong thành phố, khiến cho người bán hàng ở trên chợ vui vẻ, đồ bán đi nhiều hơn bình thường vài phần.