Chương 113: Bí thư đến làm khách, trưởng trấn đến gây chuyện



Quan hệ giữa vợ chồng bọn họ rất tốt, Hoàng phu nhân thấy chồng vui vẻ, cũng vui vẻ theo, cười nói: “Tôi cũng như vậy, mỗi ngày ở trong bệnh viện, ngửi mùi nước sát trùng kia đã sắp ói ra. Hôm nay chúng ta đến đây nghỉ phép, xem như đến đúng nơi rồi nhỉ? Chủ ý của tôi hay đấy chứ?”

“Hay hay…” Không biết hai người nói đến chuyện gì, lại dán vào bên tai nói nhỏ, cười đến rất vui vẻ.

Thư ký Chu chạy đi lái xe, ba mẹ của Lý Thanh Vân xách đồ, lúc này mới có thời gian nói chuyện với con trai.

“Con yêu, vài người trong thành phố này có lai lịch gì vậy? Sao có cảm giác là lạ? Hình như là người làm quan phải không, khí thế trên thân còn mạnh hơn bí thư ủy ban thị trấn chúng ta, tuy rằng người đàn ông kia ốm đau bệnh tật, nhưng đứng cạnh bên, ba mẹ đều không dám nói chuyện với anh ta.”

Nghe được câu hỏi của ba mẹ, Lý Thanh Vân chỉ có thể cười khổ, nói: “Đúng là làm quan, nhưng mà người ta không muốn bại lộ thân phận, ba mẹ đừng gọi loạn. Mới vừa rồi không phải anh ta kêu ba mẹ gọi là anh em sao, cứ gọi như vậy đi.”

Trần Tú Chi vừa nghe, còn không chịu từ bỏ: “Như vậy được sao? Gọi anh ta là anh em, vậy gọi chị kia là vợ của anh em sao?”

“Mẹ cứ tùy tiện đi!” Lý Thanh Vân phì cười, mẹ thật hài hước, việc gì phải gọi là vợ của anh em, gọi một tiếng em gái không được sao?

Vào trong nhà, đầu tiên Lý Thanh Vân mời khách vào trong nhà ngồi, vội vàng đi đun nước rửa chén pha trà.

Lúc này Thư ký Chu vội vàng khuân đồ từ trong xe vào nhà, lễ vật nhỏ này lại là hai hòm rượu ngũ lương, hai cây thuốc xịn, mấy hộp sản phẩm dinh dưỡng cao cấp.

Lý Thanh Vân nhìn xem sắc mặt quái dị, vài lần định nói lại thôi, Thư ký Chu chuyển đồ xong mới cười nói: “Tôi biết rõ cậu định nói cái gì, nhưng cậu cứ yên tâm, Bí thư Hoàng là quan tốt, phương diện kinh tế tuyệt đối đáng tin cậy. Những quà tặng này thuộc về quà tặng nhân tình lui tới bình thường, nếu không nhận thì cậu chính là khác loại trong chốn quan trường, rất khó sinh tồn. Những thứ như này có rất nhiều ở trong phòng bệnh, sắp chất đống không xong. Ha ha, ở trong phòng bệnh dưỡng bệnh, còn có thể nhận được vài hòm rượu ngũ lương, sắp chọc tức phu nhân lãnh đạo! Nếu như không phải cốp xe không chứa nổi, phu nhân lãnh đạo còn muốn mang toàn bộ rượu đi!”

Lý Thanh Vân âm thầm tặc lưỡi, một quan viên nghe đồn thân thể sắp không chịu được, lại còn có thể nhận nhiều lễ vật đến như thế. Được rồi, mình không hiểu thế giới quan trường, hôm nay coi như dính chút ánh sáng của lãnh đạo, nhận những lễ vật này.

Khách hôm nay rất đặc thù, khi ăn cơm, chỉ có cả nhà Lý Thanh Vân và vợ chồng Bí thư Hoàng cùng với Thư ký Chu, Lý Thanh Vân không kêu những người khác, sợ vợ chồng Bí thư Hoàng mất hứng.

Đồ ăn cực kỳ phong phú, tay nghề của Lý Tiểu Trù thật sự mạnh hơn ba hắn. Hoàng phu nhân không cho Bí thư Hoàng uống rượu, nhưng chờ Lý Thanh Vân mở tiểu ngũ lương đã cất giữ mười năm ra, mùi rượu đặc thù kia đã khơi con sâu rượu trong bụng Bí thư Hoàng lên, ông ấy mặt dày mày dạn xin, phải uống được một chén.

Vào lúc này, quan lại cao nữa cũng giống như người thường, có hỉ nộ ái ố, có ham mê của bản thân.

“A, rượu ngon…” Cạn một chén, Bí thư Hoàng hưng phân đến ánh mắt đều sáng lên, kêu: “Tôi dùng một thùng rượu ngũ lương đổi lấy một chén này đều được. Thân thể của tôi, có một nửa hủy trên rượu, nhưng nếu như uống rượu này, chắc chắn không tổn thương thân thể.”

Hoàng phu nhân thấy ông ấy tâng bốc rượu không có giới hạn, cũng không nhịn được nữa uống một ngụm, hương lương thực thuần khiết cộng thêm hương thuần của linh khí không gian đặc thù bùng nổ ở khoang miệng, dịch rượu giống như hoàng kim chảy vào trong bụng, toàn thân đều có một cảm giác ấm áp.

Chỉ nhấp một ngụm, bà ấy không còn lải nhải chuyện Bí thư Hoàng uống rượu nữa. Bí thư Hoàng âm thầm vui vẻ, ý bảo Lý Thanh Vân nhanh chóng rót đầy cho mình một chén.

Người yêu rượu, gặp được người cùng sở thích biết thưởng thức rượu ngon, tuyệt đối không keo kiệt. Lý Thanh Vân vội rót đầy cho ông ấy, hai người nâng chén, đang định cạn thêm chén nữa, lại nghe thấy có tiếng chửi bậy truyền từ ngoài sân vào, một đám người ồn ào ầm ĩ, đạp cổng nhà Lý Thanh Vân.

Nhóm người này có hơn mười người, cầm đao và côn trong tay, thủ lĩnh chính là phó trưởng trấn Hồng, miệng gã chửi bậy tục tĩu: “Đứa nào là Lý Thanh Vân, mày lăn ra đây cho bố mày! Ai cho mày lá gan, lại dám vu cáo cháu tao cướp bóc? Hôm nay nếu như mày không cho tao một lời tử tế, tao gϊếŧ cả nhà mày!”

Lý Thanh Vân không ngờ phiền toái lại đến cửa nhanh như vậy, nhưng hắn không sợ, có Bí thư Hoàng ở đây, ai đến gây chuyện đều không hay ho. Hơn nữa, Cầm Nã thuật đã luyện hồi lâu, vẫn luôn không tìm được người luyện tay, bồi luyện miễn phí đã đến, đâu thể bỏ lỡ được?

“Tôi chính là Lý Thanh Vân, mấy người là ai vậy? Vì sao xông vào nhà tôi gây chuyện?” Lý Thanh Vân chạy ra sân, giống như một tên lỗ mãng, chỉ vào phó trưởng trấn Hồng kêu lên: “Có việc gì chúng ta đi ra ngoài nói, đừng quấy nhiễu khách nhà tôi.”

Đáng tiếc võ đấu mà Lý Thanh Vân hy vọng không xảy ra, hai con chó săn rảnh rỗi đến ngứa răng cũng không thể thể thi triển thần công hộ chủ được, Bí thư Hoàng và phu nhân vừa đi ra, phó trưởng trấn Hồng lại sợ đến mức hơi run rẩy, suýt nữa chân mềm.

Người như phó trưởng trấn Hồng, giỏi nhất luồn cúi, chẳng những biết rõ mặt mũi của lãnh đạo mỗi một huyện, thành phố, kể cả mặt mũi của lãnh đạo trên tỉnh đều nhớ rõ ràng. Mặt mũi của Bí thư Hoàng rất dễ nhận, bởi vì đã từng được người nhàm chán bình chọn là quan viên đẹp trai nhất toàn thành phố.

Bí thư Hoàng rất tức giận, lại có người quấy rầy mình uống rượu, thật sự không thể tha thứ được, bản thân đã hơn ba tháng không uống rượu rồi. Hôm nay được uống rượu ngon lâu năm như vậy, ai không để cho mình uống mình tức giận kẻ đó.

“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cầm đao côn đến trong nhà dân chúng gây chuyện? Tiểu Chu, gọi điện thoại cho Cục Công an trong huyện, kêu bọn họ phái người đến điều tra.” Bí thư Hoàng nổi giận lên, đầy quan uy.

“Đừng gọi điện thoại, đây là hiểu lầm, đây là hiểu lầm, bọn tôi đi ngay! Lý Thanh Vân, chuyện giữa chúng ta xóa bỏ, cậu giải thích một chút cho Bí thư Hoàng đi.” Phó trưởng trấn Hồng tuyệt đối sợ đến choáng váng, có lẽ trí thông minh hạ thấp mấy bậc, không nói nhận ra Bí thư Hoàng còn tốt, vừa nói nhận ra, vậy chắc chắn là người trong thể chế.

“Hả? Lại nhận ra tôi?” Bí thư Hoàng hơi ngoài ý muốn, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân vội giải thích: “Đây là phó trưởng trấn Hồng Quý Thành của trấn Thanh Long, cháu của ông ta và du côn lưu manh trong thôn cướp tiền của tôi, sau khi báo cảnh sát, bị bắt tại trận. Đoán chừng Hồng Quý Thành biết cháu mình bị phạt tù, cho nên mới tới nhà gây chuyện.”

“Phó trưởng trấn của trấn Thanh Long? Sao giống như bọn lưu manh côn đồ vậy? Cầm đao côn đến nhà dân chúng gây sự?” Sắc mặt của Bí thư Hoàng càng khó coi hơn, nói với thư ký ở bên cạnh đang định gọi điện thoại: “Tiểu Chu, tạm thời ghi nhớ chuyện này, chờ trở về kêu người điều tra kỹ lưỡng.”

Bởi vì phó trưởng trấn Hồng đến nhanh, đi cũng nhanh, về cơ bản không ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người. Nhưng ba mẹ của Lý Thanh Vân lần đầu tiên nghe nói con trai bị người đánh cướp, lo lắng không thôi, nghe hắn giải thích một lần mới yên tâm, hóa ra chỉ bị bắt chẹt, không bị thương và bị đánh. Đương nhiên, cố tình cướp tiền ở máy ATM tự động, tuyệt đối là cướp bóc.

Trong thôn có người xem náo nhiệt, lúc này mới nghe nói Lý Thanh Vân đã đưa cháu của phó trưởng trấn Hồng vào trong tù, lưu manh Lý Khoát Tử ở trong thôn cũng bị bắt, thật sự quá sung sướиɠ, không ít nhà lại còn đốt pháo. Nói đốt pháo thì hơi khoa trương, đoán chừng là người từng ăn thiệt chỗ Lý Khoát Tử, không có chỗ nói lý lẽ, hiện giờ nghe nói Lý Khoát Tử khả năng bị tù mười năm, vui vẻ quá đáng.

Sau khi ăn xong dẫn bọn họ đi câu cá, người trong thôn sáp lại hỏi lung tung, xác nhận Lý Khoát Tử bị giam, ai nấy đều hưng phấn, khen ngợi Lý Thanh Vân lợi hại, nói hắn còn lợi hại hơn cả đồn trưởng đồn công an, vừa mới về thôn không bao lâu đã đưa lũ lưu manh côn đồ làm hại một phương vào trong ngục.

Lý Thanh Vân cười đáp lại, nói mình cũng là người bị hại, suýt nữa bị cướp bóc, là cảnh sát trong huyện lợi hại, bắt được đám người Lý Khoát Tử, Hồng Tiêu, chứng cứ vô cùng xác thực, vì thế mới có hình phạt.

Người trong thôn lại mặc kệ, vẫn khen ngợi hắn lợi hại. Nhưng điều này cách chân tướng không xa, đúng là Lý Thanh Vân đã đào một cái hố để cho đám người Lý Khoát Tử, Hồng Tiêu nhảy xuống.

Chọn một nơi, Lý Thanh Vân câu cá buổi trưa với bọn họ, bên chỗ ba mẹ có hai người bạn giúp đỡ, vận chuyển vôi bột đến, rắc vào trong hồ nước là được.

Trước khi rời đi, Lý Thanh Vân cảm thấy Bí thư Hoàng giúp đỡ mình một ơn lớn, cho nên hái cho bọn họ một túi dưa lê, bỏ vào một thùng cá chạch lớn, hai con cá quả. Lễ vật người ta mang đến cũng rất đáng tiền, bản thân không thể quá keo kiệt được. Đôi bên đều rất vừa lòng, xem như ai nấy đều hoan hỉ.

Vốn không có việc gì, đang định tiễn đoàn người Bí thư Hoàng lên xe. Nhưng ông bà nội của Lý Thanh Vân, vợ chồng Tôn Đại Kỳ, bốn ông bà già đi dạo, lại dạo đến bên cạnh ao cá.

Lý Thanh Vân cũng không định giới thiệu bọn họ, dù sao không phải người cùng một thế giới. Vốn định tiễn đoàn người Bí thư Hoàng lên xe rồi chào hỏi bốn ông bà.