Chương 112:



Lý Thanh Vân và các bạn nhỏ của hắn đang bận rộn đến đổ mồ hôi như mưa, lại nghe mẹ Trần Tú Chi ở trên bờ kêu lên: “Con yêu, di động của con reo, tên là Thư ký Chu!”

Lý Thanh Vân nhếch miệng, chửi tục một câu, vừa bận rộn đã quên mất chuyện này, lãnh đạo và phu nhân lãnh đạo của Thư ký Chu định tới trong thôn câu cá, đó không phải là người thường, muốn từ chối đều không tự tin.

“Mẹ, mẹ nhận hộ con với, nói con đang ở dưới hồ bắt cá chạch. Nếu như bọn họ đến đây, kêu bọn họ cứ đi thẳng đến, để lát nữa con lên bờ, sẽ gọi lại cho bọn họ.” Lý Thanh Vân nói xong, một lần nữa phân phối lại khu vực cho các bạn nhỏ, dọn dẹp hồ nước này cần dàn hàng lật bùn, nếu không sẽ có rất nhiều cá chạch chạy thoát.

Lý Thanh Vân còn chưa lên bờ, đã nhìn thấy chiếc Audi A8 do Thư ký Chu lái xuất hiện ở trên đường lớn phía Tây hồ nước.

Hôm nay coi như bọn họ may mắn, công trình mở rộng đường núi đã xong, tảng đá trên đường cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trước mắt đang làm lan can đường quốc lộ. Do đó xe hơi của bọn họ mới có thể đi qua được.

Mẹ Trần Tú Chi cầm điện thoại, thuật lại lời cho Lý Thanh Vân: “Thư ký Chu nói bọn họ đã đến…”

“Không cần phải nói, con nhìn thấy rồi. Đó, xe hơi màu đen ở trên đường là bọn họ.” Lý Thanh Vân một thân bùn, vội vàng sang cái ao rửa ráy.

Phu nhân lãnh đạo cũng tới, chỉ mặc một chiếc quần đùi có vẻ kỳ quái, toàn thân là bùn, tuyệt đối không thể đi lên chào hỏi được. Đành phải giả bộ như không nhìn thấy, xối rửa một chút, vội vàng ôm quần áo đi vào trong phòng bếp lâm thời mặc vào.

Phó Bí thư Hoàng của thành phố rất trẻ tuổi, chừng bốn mươi mấy, dáng vẻ tuấn tú, vóc người rất cao, chính là thân thể vô cùng gầy yếu, luôn có cảm giác ốm đau bệnh tật. Còn phu nhân của ông ấy thì càng trẻ tuổi xinh đẹp, kiểu dáng quần áo mộc mạc, nhưng chất liệu vải tuyệt đối xa hoa, nhìn vô cùng có khí chất, nàng khoác tay phó Bí thư Hoàng, có vẻ vô cùng ân ái.

“Ha ha, tiểu Lý đang bắt cá chạch hả, bọn tôi tới quấy rầy cậu. Nào, dẫn tôi đến bờ hồ nhìn xem, nếu như không phải thân thể không tốt, tôi cũng muốn bắt mấy con cá chạch nhắm rượu đấy. Cậu không biết chứ, hồi nhỏ nhà tôi nghèo, có thể ăn được một chút cá chạch thôi, thật sự là ban ân! Bây giờ nhìn thấy người khác bắt cá chạch lại ngứa tay.” Phó Bí thư Hoàng rất giỏi ăn nói, vừa gặp mặt, nói mấy câu đã bỏ đi lo ngại của Lý Thanh Vân.

Hồ nước nhà Lý Thanh Vân đã nhiều năm không chân chính dọn dẹp, đồ tốt nơi đáy hồ rất nhiều, trừ bỏ mấy con cá lớn lọt lưới ra, số lượng của mấy chủng loại chắc chắn sẽ thấy như cá chạch và lươn cũng rất khả quan. Tiếp theo là ốc nước ngọt, trai sông, cua đồng, có thể bắt được mấy con cá trê hoàn toàn là ngoài ý muốn, lại phối hợp thêm hai con ba ba choai choai, nguyên liệu nấu ăn buổi trưa nay không cần chuẩn bị thêm nữa, cá tôm tươi thông thường của nơi đây gần như đã bắt được đầy đủ.

Người một nhà Bí thư Hoàng là khách quý, cho dù Lý Thanh Vân không để ý đến bọn họ như thế nào, chiêu đãi nên có vẫn phải có.

Đầu tiên nhỏ giọng dặn dò Lý Đại Trù vài câu, kêu hắn giúp đỡ xử lý những tôm cá tươi này, mỗi một loại đều chuẩn bị chút, đủ cho buổi trưa ăn là được. Còn lại phân cho nhóm người Lý Vân Thông và Miêu Đản, kêu khi bọn họ về nhà thì mang một ít về, chia cho người trong nhà ăn.

Đến trong lều cỏ, thả hải đông thanh ra, kêu nó lên trên núi bắt thỏ hoang gà rừng. Đây là hai món ăn thôn quê mùi vị ngon nhất, cũng là thứ thường thấy nhất ở trên núi, chỉ cần thả hải đông thanh ra, mỗi lần đều không tay không, chắc chắn thắng lợi trở về. Thật sự coi dãy núi thành vườn hoa nhà mình, cứ có khách đến là phải đi bắt món ăn thôn quê.

Nhị Ngốc Tử đã sớm nhận mệnh, biết rõ Lý Thanh Vân thả nó ra ngoài không có chuyện tốt lành gì, cũng không dám tay không, mỗi lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể tự do bay lượn trên bầu trời, làm một bá chủ không trung. Trọng lượng của nó đang chậm rãi tăng lên, độ dài cánh cũng phát triển kinh người, có phần vượt qua thể trạng của hải đông thanh bình thường.

Phu nhân bí thư hiếm thấy nông dân bắt đồ ở trong bùn, thấy cái gì đều tò mò, kéo tay Bí thư Hoàng hỏi lung tung nọ kia, thỏa mãn hư vinh đa tài bác học của Bí thư Hoàng.

Lý Thanh Vân ở bên cạnh nghe vài câu, phát hiện Bí thư Hoàng trả lời khá rõ ràng, không phải người lớn lên ở nông thôn vốn không thể hiểu rõ như vậy được.

Thư ký Chu ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích cho Lý Thanh Vân, nói Bí thư Hoàng là dân bần nông chính hiệu, rất có bản lĩnh, có khả năng đi đến vị trí như ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân xông xáo ra. Người sinh ra lớn lên ở nông thôn, thân thể vốn rất tốt, chính là lúc trẻ tuổi rất được phụ nữ yêu thích, cộng thêm đặc thù nghề nghiệp, đã vét sạch thân thể.

Lý Thanh Vân không thể ngờ Thư ký Chu lại dám vạch trần tư mật của lãnh đạo, nhưng nhìn thấy hắn nói trôi chảy như vậy, đoán chừng chuyện này không phải là bí mật gì ở trong thành phố. Về phần nói hoàn toàn dựa vào bản lĩnh, Lý Thanh Vân không quá tán thành, bởi vì nghe tin tức được phu nhân lãnh đạo lơ đãng để lộ ra, gia thế hình như không đơn giản.

Hứng thú đối với ao cá của bọn họ nhanh chóng chuyển dời sang ruộng dưa, nói dưa hôm kia được Thư ký Chu hái thật ngon, sau khi ăn, thân thể cũng tốt lên, còn tốt hơn cả uống thuốc. Do đó hôm nay tranh thủ thời gian rảnh đi giải sầu, tiện thể nhìn xem dưa này trồng như thế nào.

Nếu như nói dưa có thể trị bệnh, bản thân Lý Thanh Vân đều không tin, chẳng qua thân thể của người nào đó cực kỳ suy yếu, ăn rau quả chứa đựng linh khí, điều chỉnh trạng thái suy yếu về một chút. Có bệnh vẫn phải trị, không phải ăn chút rau dưa hoa quả là có thể chữa khỏi được.

Nhưng người giống như Bí thư Hoàng này, đi vài bước đường đều có thể thở gấp hồi lâu, quá yếu ớt, ăn nhiều một chút hoa quả giàu linh khí thật sự có thể có tác dụng kỳ diệu. Lý Thanh Vân tuyệt đối không dễ dàng để lộ ra ngoài rau dưa và hoa quả không gian, lần trước đi thăm ba Hồ Đại Hải, mới lấy ra vài quả dưa lê, kết quả mùi hương quá mức đặc thù, thu hút sự chú ý của Bí thư Hoàng, đã trực tiếp tìm tới cửa, chiêu đãi không tốt sẽ biến thành nguồn cơn của tai họa, chiêu đãi tốt thì chắc có thể trở thành một chuyện tốt.

Đi ra khỏi vườn dưa, lãnh đạo và phu nhân đi ở phía trước thì thào bàn luận, Thư ký Chu đi ở đằng sau lơ đãng hỏi Lý Thanh Vân, dưa lê và dưa hấu ngon như vậy đều bán bao nhiêu tiền một ký? Lý Thanh Vân cũng lơ đãng trả lời, nói là hai loại cùng một giá hai trăm tệ một ký, được Phúc Mãn Lâu trong thành phố bao hết, người của Thục Hương Các muốn mua đều không bán.

Vừa nghe thấy câu này, Thư ký Chu đổ mồ hôi hột, lúc này mới biết lần trước hai túi dưa to hắn lấy đi từ đây giá trị bao nhiêu tiền.

Đề tài này điểm đến là dừng, nhiều lời hơn thành có ý khác. Lý Thanh Vân giả bộ như không thèm để ý giới thiệu cho hắn khu rau dưa bên trên, còn nói toàn bộ rau dưa đều bị Thục Hương Các nhận thầu cả, nhà hàng khác muốn mua đều không được, bởi vì sản lượng không đủ. Còn cá ở trong hồ nước mới vừa được ba nhà hàng phân chia sạch, cho nên mới có hành động dọn dẹp hồ nước hôm nay.

“Thảo nào cậu có thể mua được Dodge Ram, hiện giờ trồng rau có thể kiếm được tiền như vậy sao?” Sửng sốt hồi lâu, Thư ký Chu vẫn không nhịn được khϊếp sợ trong lòng, nói ra thành lời.

Lý Thanh Vân cười to nói: “Ha ha, cũng là cơ duyên vừa khéo, tôi và người bạn ở Viện Khoa học Nông nghiệp ký kết phần hợp đồng thí nghiệm này. Về phần chất lượng sau đó có thể ổn định hay không, còn là chuyện khác. Đi thôi, hồ nước dọn dẹp xong rồi, mấy người bạn đã lần lượt lên bờ.”

Hôm nay Lý Tiểu Trù thật vất vả, vừa dọn dẹp xong bùn dưới hồ nước lại phải chuẩn bị cơm trưa giúp Lý Thanh Vân. Bếp lớn chuẩn bị cho công nhân, hắn mang theo cả xe ba bánh nguyên liệu nấu ăn đến nhà Lý Thanh Vân chuẩn bị cơm trưa.

“Ăn cơm trưa xong, tìm một chỗ câu cá giúp bọn tôi! Nguyên bộ đồ đi câu đều mang đến, mới vừa rồi quá thoải mái, suýt nữa quên mất chuyện chính.” Bí thư Hoàng lau mồ hôi trên trán, cười đến rất thả lỏng. Nhìn ra được, ông ấy rất thích phong cảnh của trấn Thanh Long.

Còn Hoàng phu nhân vừa hài lòng ra vẫn không quên dặn dò Thư ký Chu: “Tiểu Chu, cốp xe có một ít lễ vật, đừng quên chuyển ra. Hôm nay quấy rầy công việc của nhà tiểu Lý, lại còn ăn cơm ở nhà cậu ấy, thật ngại quá.”

Thư ký Chu đáp lời, nói xong lái xe thẳng đến nhà Lý Thanh Vân, đến cửa nhà tiện xách đồ. Nghe giọng điệu của hắn, hình như đồ còn không ít.

Thấy người ta khách khí, Lý Thanh Vân cũng không thể quá mức lạnh nhạt được, vội cười nói: “Chuyện này, mọi người là khách quý trong thành, bình thường muốn mời đều không mời được, không cần khách khí như vậy. Cơm nước xong, chúng ta ra sông Tiên Đới câu cá, chọn một chỗ có cây cối râm mát, xa có thể nhìn thấy dãy núi, gần có thể ngắm nước biếc, ăn hoa quả trồng trong vườn nhà, uống trà thơm pha từ nước suối, không quan tâm có câu được cá không, đều là một kiểu thả lỏng và hưởng thụ.”

Bí thư Hoàng cảm thấy Lý Thanh Vân rất biết ăn nói, thoải mái cười to: “Ha ha, nghe tiểu Lý nói như vậy, tôi mong chờ đến mức định đi câu cá bây giờ luôn. Nhưng bụng lại không chịu nghe lời, đã đói đến kêu ùng ục. Để tôi ngẫm lại xem, đã bao nhiêu ngày không có cảm giác đói bụng rồi?”