Chương 103: Cầm Nã thuật trao đổi đến



Lý Thanh Vân hơi choáng váng đầu, không rõ hai thằng ngốc này đã nói gì với người trong thôn, chờ khi mọi người đều đến đây, ai nấy đều khen hắn lợi hại, có năng lực. Trong thôn có người nói hắn bán rau giá trên trời, bán cá cũng giá trên trời, đều không có ai tin tưởng, bây giờ nhìn thấy hắn lái ô tô về thôn, lúc này mới chân chính tin tưởng.

Nhị Lăng Tử cũng ở trong nhóm người vây xem, vô cùng kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nói với mọi người: “Nhìn xem, tôi không lừa mọi người đúng không? Phúc Oa bán đồ ăn phát tài, xe đều đã mua về. Ba tôi nói rồi, về sau để cho tôi đi theo Phúc Oa học, tôi cũng có thể trồng ra rau dưa hai mươi tệ một ký. Tương lai tôi muốn mua một chiếc xe lớn hơn thế này, còn trâu bò hơn xe này, gọi là gì nhỉ, đúng rồi, gọi là xe vận tải lớn.”

“…” Mọi người cười to, nhưng cũng động lòng, ai nấy đều nhìn Lý Thanh Vân lấy lòng, để lộ ra ý tứ muốn học trồng rau.

Đây là hiện tượng tốt, nhưng Lý Thanh Vân cảm thấy thời cơ chưa chín muồi, chờ hoàn cảnh cơ bản đạt tới, gieo trồng quy mô hóa mới có hy vọng để kiêu ngạo.

Có nhiều người trẻ tuổi ở trong thôn ra ngoài làm công, người ở nhà đều là người nhà, cũng là người không thể ra ngoài. Một lần này chạy đến xem xe, gần như người cả thôn đều đến. Một số người còn định bỏ tiền góp tiền, nói là chúc mừng Lý Thanh Vân mua xe mới, đòi uống chén rượu mừng.

Trong thôn có quy củ như vậy, tuy rằng mỗi nhà chỉ góp ba mươi năm mươi, Lý Thanh Vân chướng mắt những tiền này, nhưng lại không thể không thừa nhận tình của các bà con, nhún nhường một phen, đều nhận lấy. Sau đó kêu Lý Đại Trù khẩn cấp thêm đồ ăn, mở tiệc chiêu đãi già trẻ trong cả thôn.

Rau dưa và cá, thịt, rượu đều có sẵn, chính là chờ thêm một lúc thôi. Mọi người có ý lấy lòng Lý Thanh Vân, cũng không chú ý phải đợi bao lâu, kể cả Lý Đại Chủy bình thường hay gây chuyện, lúc này đều nghiêm mặt, nói lời khen tặng.

Ba mẹ của Lý Thanh Vân còn đang bận rộn trong ruộng, nhìn bên dưới ruộng bậc thang náo nhiệt như vậy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng xuống dưới hỏi. Nhưng vừa hỏi mới biết hóa ra con trai mua một chiếc xe mới. Trần Tú Chi vừa nhận lời khen tặng và chúc mừng của mọi người, vừa âm thầm cho Lý Thanh Vân một ánh mắt nghiêm khắc, ý nói, con được đấy, chuyện lớn như vậy lại không hề thương lượng với mẹ, lát nữa con sẽ biết tay!

Bởi vì các bà con quá nhiệt tình, không ngừng mời rượu, Lý Thanh Vân uống nhiều quá, tránh thoát một kiếp của mẹ, ngáy ò o ở trong lều dưa.

Ban đêm đổ mưa to, tuy rằng có kêu hai con chó săn đi tuần tra, nhưng không tìm được dã thú đã gây họa dưa hấu.

Trời vừa mới sáng, Lý Thanh Vân đã nhận được điện thoại của Tôn Đại Kỳ, thúc giục hắn nhanh chóng đưa thiết bì thạch hộc đến, cần tươi mới.

Lý Thanh Vân đáp lời, tiến vào trong tiểu không gian để hái.

Hắn tìm được tổng cộng ba cây thiết bì thạch hộc ở trong núi, tuy rằng cành lá thật nhiều, nhưng nếu như không phải bà Phó cần dùng gấp, hắn mới tiếc cắt. Bởi vì mùa này đúng là lúc phân cành, có thể biến một gốc cây thành hơn mười cây, lấy linh khí và sai lệch về thời gian ở trong tiểu không gian, có thể nhanh chóng đào tạo ra một mảng lớn.

Lý Thanh Vân rối rắm cắt mười cành lá hơi già, bọc vào trong túi ni lông. Sau đó chia ba cây thiết bì thạch hộc này ra thành mười mấy cây nhỏ, mỗi cây chỉ mang theo hai ba cành lá, tưới nước suối lên, yên tâm chờ đợi chúng nó tiếp tục sinh trưởng mạnh.

Bận rộn phân cây thiết bì thạch hộc xong, lại tuần tra một vòng tiểu không gian, phát hiện hình cầu mặt đất tiểu không gian biến hóa không lớn, giống như không có động lực. Lý Thanh Vân không rõ nguyên nhân, nghe hải đông thanh Nhị Ngốc Tử ầm ĩ muốn ra ngoài, nên dứt khoát dùng linh thể mang theo nó, cùng ra tiểu không gian.

Linh thể ra bên ngoài cũng có thể di động trên phạm vi nhất định. Nhưng ở ngoài không gian, linh lực tiêu hao cực kỳ nhanh chóng. Bình thường Lý Thanh Vân không thử năng lực của linh thể ở bên ngoài, hải đông thanh vỗ cánh, bay vào tận trời, vèo một tiếng, không thấy bóng dáng.

Kim Tệ và Đồng Tệ theo thường lệ canh giữ ở lều cỏ, ban đêm trời đổ mưa nên hơi ẩm ướt, chúng nó mới vào trong lều cỏ ngủ, nhưng vẫn ở chỗ cửa. Vô cùng cảnh giác, nghe được động tĩnh lập tức nhảy lên, ư ử vài tiếng, lắc đầu vẫy đuôi đòi đồ ăn.

Hai đứa nó cũng là đồ ăn hàng, khi không có người, Lý Thanh Vân chưa bao giờ sẽ keo kiệt cá nước ngọt không gian làm đồ ăn cho chúng nó. Trên đất thật ẩm ướt, hắn không tiện đi kiểm tra ruộng, chỉ đành phải mang theo hai con chó săn vừa ăn no đi đến bờ hồ.

Trong một đêm, nước sông tăng lên không ít, xem ra đêm qua mưa rất lớn.

Các công nhân của công trường đã đang bận rộn, bởi vì nhân thủ đầy đủ, nền đã làm xong, tầng hầm ngầm đã thành hình thái ban đầu, các công nhân đang bận rộn cắt thép.

Đội xây dựng Hồ Đại Hải tín nhiệm làm việc ra sức, bảo đảm xây dựng biệt thự này đến rắn chắc, cho dù động đất đều không sợ.

Đến phòng bếp trong công trường húp chút cháo loãng và bánh bao, rồi lái xe lên thị trấn, đưa thiết bì thạch hộc cho Tôn Đại Kỳ.

Đường vòng cũng không dễ đi, đêm qua mưa lớn, rất nhiều chỗ trũng đều thành vũng nước, may mà Longhorn gầm cao, dám vọt tới.

Đến y quán Xuân Thu, Lý Thanh Vân giao thiết bì thạch hộc bọc trong túi ni lông vào trong tay ông nội, để ông cụ xử lý. Còn về ăn sống hay chế biến thành thiết bì phong đấu thì đó là việc của bác sĩ, hắn không xen vào.

Tôn Đại Kỳ ở đây, ông ta cũng biết thiết bì thạch hộc, thấy Lý Xuân Thu gật đầu, nói cây này chất lượng tỉ lệ vô cùng tốt, là đồ hoang dại bản địa khó được, lúc này mới yên tâm, kéo tay Lý Thanh Vân định dạy cho hắn Cách Đấu thuật ở trong quân.

“Vào lúc này sao? Không tìm ngày tốt, thắp hương dập đầu?” Lý Thanh Vân kinh ngạc nói.

Tôn Đại Kỳ khinh thường kêu ầm lên: “Ha, lại không phải thu ngươi làm đồ đệ, thắp hương cái gì, dập đầu cái gì? Học nhanh lên, sau khi học xong, ta thanh toán xong tiền hàng, không thiếu nợ nhau. Ta cũng không hù ngươi, ta có bảy mươi hai chiêu Tiểu Cầm Nã, ba mươi sáu chiêu Đại Cầm Nã, Tiểu Cầm Nã là Cách Đấu thuật, Đại Cầm Nã là Bác Sát thuật. Không phải là Cách Đấu thuật phổ biến ở trong quân, mà do ta dốc hết tâm huyết, kinh nghiệm đánh gϊếŧ cả đời tổng kết ra tập hợp thành, không phải tinh anh của bộ đội đặc chủng không truyền, ba tháng học cấp tốc, cả đời được lợi.”

“…” Lý Thanh Vân không có cách nào với lão già này, chuyện rất thần thánh ở trong lòng hắn, ông già này lại không hề quan tâm nhiều, không khác gì ăn cơm uống trà. Tùy tiện một thời gian, tùy tiện một địa điểm, lại đều có thể dạy? Cũng không biết thứ ông ta muốn dạy có mạnh không, nghe tên giống như thật rẻ mạt, cảm giác chiêu thức có thể mua được ở quầy sách ở ven đường.

Lý Xuân Thu thở dài, không vui lắm khoát tay quát: “Đừng dạy quyền thuật ở đại đường y quán của ta, muốn học thì ra tiểu viện đằng sau kia. Cách Đấu thuật gì, Bác Sát thuật gì, đều là trống rỗng. Luyện võ không luyện công, đến già công dã tràng. Ở trong thế giới võ học, không có cách nói học cấp tốc, càng không có đường đầu cơ trục lợi.”

Tôn Đại Kỳ vừa nghe, lập tức không vừa ý, nhảy dựng kêu ầm lên: “Lý Xuân Thu, ông có ý gì? Ông dám chất vấn võ nghệ của tôi hả? Không phục chúng ta ra luyện một chút, để cho ông nếm thử sự lợi hại của Đại Cầm Nã Bác Sát thuật của tôi.”

“Hừ! Ông tu luyện nội gia quyền bao lâu mới cô đọng ra ngoại gia quyền tinh giản trong lòng ông rõ ràng. Cố tình tu luyện, hại người hại mình, ra tay không nhẹ không nặng, thoáng không cẩn thận, sẽ làm ra mạng người.” Lý Xuân Thu càng thêm khinh thường, biết rõ không ngăn cản được ý định tập võ của cháu trai, dứt khoát kêu hắn hiểu rõ khuyết điểm của Cách Đấu thuật trong quân.

“Ông hiểu cái mẹ gì! Trong quân gϊếŧ địch, không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, không làm ra mạng người chỉ là trò trẻ con! Thôi bỏ đi, không nói rõ ràng với ông được.” Tôn Đại Kỳ thở hổn hển nói xong, kéo Lý Thanh Vân đi ra đằng sau.

Lý Thanh Vân lau mồ hôi lạnh, hai ông già này, mỗi ngày ầm ĩ bao nhiêu lần đây? Thật sự không biết vì sao hai người như vậy lại còn có thể trở thành bạn bè? A… có lẽ bởi vì một người phụ nữ nào đó nên mới có thể duy trì tiếp được, bằng không hai người trở thành kẻ địch ngươi chết ta sống cũng không sai.

Ra đến sau nhà, Lý Thanh Vân thấy bà nội và bà Phó đang ở trong bếp nấu cơm, lên tiếng chào hỏi với hai bà, đã bị Tôn Đại Kỳ gọi vào trong sân, cũng không cho hắn thời gian giải tỏa tâm trí, đã lập tức giảng giải.

“Cầm Nã thuộc về một trong các loại quyền Trung Quốc, đặc điểm của nó là không cần binh khí, chỉ chọn dùng các thủ pháp dùng tay đánh nhau, lợi dụng nhược điểm của các khớp thân thể, huyệt đạo và các bộ phận quan trọng, đánh gây đau đớn trên thân thể đối phương mà bó tay chịu trói. Cầm Nã thuật diễn biến ra từ trong quyền thuật Trung Quốc, trong chiêu thức mỗi nhà mỗi phái đều cất giấu Cầm Nã Cách Đấu thuật.”

“Cũng có thể hiểu thành như thế này, Cầm Nã Cách Đấu thuật tinh giản ra từ trong bộ quyền pháp, là bản tinh hoa của bộ quyền pháp, thực dụng lại mau lẹ, dễ dàng học tập, dễ dàng bắt đầu, dễ dàng thực chiến. Do đó, mỗi một lưu phái đều có một bộ đấu pháp của bản thân, đều có một bộ Cách Đấu thuật của bản thân, phát triển cho tới hôm nay, có thể coi là Cầm Nã Cách Đấu thuật.”