Chương 6: Có Tức Giận Không?

Ông chỉ có hai người cha mẹ như vậy, mặc dù hai người cho tới bây giờ đều chỉ coi trọng lão nhị, nhưng An Dương lại không có cách nào bỏ mặc lão nhị để chỉ lo mình sống tốt.

Thời gian này An Hồng Tụ cũng không ít lần nghe An thị bí mật oán giận, cũng không phải nói cha mẹ ông không tốt, chỉ là quá đau lòng cho An Dương.

Trong nhà phàm là có chút đồ tốt, An Dương đều sẽ để lại cho nhà An lão một phần, nhưng cho dù ông có tiết kiệm để lại thứ tốt, bên kia cũng sẽ đưa cho An Hải dùng.

Căn bản không coi trọng đóng góp của ông!

Nếu đổi lại là trước kia, lúc này không chừng An Dương đã chia thịt heo mang đến cho họ rồi, nhưng lần này An Hải thật sự là quá đáng.

An Dương không quan tâm đến An Hải vô lễ, nhưng ông không chịu nổi khi An Hải trêu chọc nữ nhi nhà mình như vậy, vậy có khác gì cầm thú?

An Hồng Tụ nhìn An thị, lại liếc mắt nhìn An Dương, trong lòng đã có chủ ý, vào phòng bếp cầm một con dao đi ra.

" Tụ Nhi, con muốn làm gì?”

"Đưa thịt lợn rừng cho gia gia nãi nãi." An Hồng Tụ không nhìn An Dương đang trợn tròn mắt, lão luyện cầm dao khoa tay múa chân lên miếng thịt heo.

"Con thấy nhà chúng ta cũng chỉ có bốn người, giữ lại một nửa hẳn là đủ rồi, phần còn lại đưa qua cho nội tổ mẫu là được rồi. À thiếu chút nữa đã quên, còn có mấy con thú rừng con đem về cũng mang cho họ mấy con". Cô sờ sờ mũi, "Cha, cha cảm thấy lấy một con gà rừng và một con thỏ rừng có hơi ít hay không? ”

Ai cũng không ngờ An Hồng Tụ lại nói như vậy, đều ngây ngốc nhìn nàng, nhất là An thị.

Trước kia An Hồng Tụ là người chống đối với nhà An lão nhất, nhưng hiện tại nàng cư nhiên chủ động muốn đưa đồ qua.

Đây không phải là mặt trời mọc ở phía tây sao?

Kỳ thật An Hồng Tụ nói như vậy chỉ là muốn cho An Dương một bậc thang.

Dù sao An Dương có ngu hiếu thế nào đi nữa ông cũng là người đứng đầu một nhà, cũng phải cho chút mặt mũi.

Huống hồ theo tính tình vợ chồng An lão, nếu biết nhà mình có thịt heo rừng mà lại không cho bọn họ, nhất định là muốn đến ầm ĩ.

Ở thời đại này, con cái phụng dưỡng cha mẹ là lẽ đương nhiên. Nếu bọn họ thật sự vì thế mà náo loạn, người đời sẽ đứng về phía bọn họ nhiều hơn, thay vì bị người đời chỉ trích chi bằng chủ động xuất kích!

An Dương đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của con mình cho nên chỉ do dự một lát liền vỗ bàn một nói.

“Tụ Nhi muốn phân chia như thế nào cũng được, đều nghe theo con!”

"Vậy được, cứ như vậy." An Hồng Tụ gật đầu, lại nói: "Cha mẹ, các người ở nhà nghỉ ngơi, con đi đưa cho gia gia nãi nãi. ”



An Tiểu Bắc tâm tính trẻ con, nghe vậy thì đi đến bên cạnh An Hồng Tụ, bàn tay nhỏ bé vỗ vào ngực.

"Tỷ tỷ, đệ cũng đi theo tỷ, nãi nãi thương Tiểu Bắc nhất, nếu như nãi nãi khi dễ tỷ, Tiểu Bắc liền bảo vệ tỷ."

Tiểu tử kia tuy rằng không hiểu nhiều chuyện nhưng cũng biết An Hồng Tụ hiện tại tốt bao nhiêu, cho nên vừa nghe An Hồng Tụ nói muốn đi liền lập tức xung phong.

Để tỏ vẻ mình rất nghiêm túc, cậu đem bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên mu bàn tay An Hồng Tụ, dùng sức chớp chớp mắt.

Thực ra An Hồng Tụ cũng không nghĩ tới An Tiểu Bắc lại nói như vậy, nhưng An Tiểu Bắc muốn đi theo, cô nhất định sẽ không từ chối.

Hài lòng véo má An Tiểu Bắc một cái, An Hồng Tụ bỏ qua thái độ của An thị, nhanh tay cắt thịt heo thành hai nửa.

An thị vẫn mím môi không nói, lúc này thấy nữ nhi thật sự hạ dao, chân mày nhíu lại đau đớn.

"Tụ Nhi, con thật sự muốn đưa cho nhà An lão sao? Đó là một nửa thịt lợn! Không phải con là người không thích nhà bọn họ nhất sao, sao lần này..."

"Mẹ!" An Hồng Tụ ngắt lời bà.

"Con biết mẹ là vì suy nghĩ cho cả nhà chúng ta, nhưng con thấy chuyện này vẫn nên làm theo lời con nói."

Cô cố ý hạ thấp giọng, đi qua vài bước nắm tay An thị, "Mẹ, gia gia nãi nãi dù có bất công thế nào cũng là cha mẹ ruột của cha. Cha lại là người hiếu thuận như vậy, mẹ nên biết rõ hơn ai hết đúng không? ”

Hơn nữa săn bắn cũng không phải chỉ có một lần này, về sau vẫn còn có cơ hội. Hơn nữa, chỉ vì một miếng thịt heo lại làm cho cha trong lòng không thoải mái, cùng mẹ có khoảng cách, mẹ cảm thấy đáng giá sao?"

Lời nói của con gái làm cho An thị có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại, bà lại không cam lòng.

"Cha con sẽ không nghĩ như vậy." An thị đáp lại một cách thiếu tự tin.

"Đúng vậy, cha sẽ không nhưng vị trí của gia gia nãi nãi trong lòng cha có bao nhiêu quan trọng mẫu thân nên biết."

An Hồng Tụ không nói tiếp, chỉ bình tĩnh nhìn An thị.

Cô biết, cuối cùng An thị vẫn sẽ nghe theo mình.

Quả nhiên, sau một hồi ngập ngừng, An thị thở dài nói: "Tùy con đi, cha con đều đồng ý, mẹ còn có thể nói cái gì? ”

Măc dù giọng điệu oán giận, nhưng An Hồng Tụ biết bà đã nghĩ thông suốt.

An thị bỏ lại An Hồng Tụ đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng giải tỏa phẫn nộ.



"Tỷ tỷ, mẹ có phải tức giận hay không?" An Tiểu Bắc từ dưới gầm bàn thò đầu ra, buồn bực hỏi.

"Không có, mẹ đang băm thịt, chờ hai chúng ta trở về là có thể ăn thịt rồi."

An Tiểu Bắc đơn thuần vui vẻ gật đầu, sau khi nghe xong lời An Hồng Tú thì đi lấy vải dầu bọc thịt lợn.

Hai người xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi cửa, từ sau khi xuyên không đến An Hồng Tụ cũng không nhàn rỗi, không có việc gì liền đi nói chuyện, ít nhiều hiểu được không ít chuyện về nguyên chủ này cùng gia đình nàng.

Gia gia nãi nãi của nguyên chủ này coi như là một ví dụ điển hình của việc nuông chiều con cái! Chỉ cần An Hải muốn, đập nồi bán sắt (quyết hoàn thành bất chấp tốn kém) cũng mua được, nếu bọn họ làm không được thì để An Dương làm.

Tóm lại, mọi yêu cầu của An Hải phải được đáp ứng, nếu không thể đáp ứng thì tạo điều kiện để đáp ứng!

Mà điều kiện kia, đương nhiên rơi vào trên vai An Dương, cho nên gia đình An Dương mấy năm nay vẫn rất khổ.

Về phần An Hải cũng chỉ có một, dùng mọi thủ đoạn áp chế An Dương, hắn chắc chắn rằng An Dương hiếu thuận, còn cha mẹ đều thiên vị mình.

Nghe nói An Hải có một lần vì đánh bạc, ngay cả tiền dưỡng già của cha mẹ cũng thua sạch không nói, còn thiếu nợ bên ngoài, vì trả nợ mà bọn họ đến cầu An Dương, làm hại An Dương thiếu chút nữa bị người đánh đến gần chết.

An Hồng Tụ hiện tại vô cùng hối hận, ngày đó lúc đánh An Hải, sao lại không đánh mạnh hơn một chút?

Thật sự là tiện nghi cho hắn rồi!

Nhà An lão cùng nhà An Dương hoàn toàn nằm ở hai hướng, An Dương lần này nhận được không ít thịt heo rừng cho nên An Hồng Tụ vừa đi như vậy, lập tức có không ít thôn dân đi theo xem náo nhiệt.

"Tụ Nhi ngươi đứa nhỏ mà cầm nhiều như vậy nặng hay không a, muốn thúc giúp ngươi không?"

"Ôi! An Dương thật sự có thịt, có thể lấy ra nhiều thịt heo như vậy! ”

......

Có chế giễu, có quan tâm, An Hồng Tụ đều mỉm cười đáp lại.

Cô không kiêu ngạo không lên tiếng như vậy, ngược lại làm cho không ít thôn dân kinh ngạc, dù sao thái độ làm người của An Hồng Tụ lúc trước cũng không phải "hoàn mỹ" như vậy.

Có mấy thôn dân lúc trước thái độ đối với nàng không tốt lắm, lúc này thái độ cũng mềm mỏng làm cho An Hồng Tụ cười càng thêm ngọt ngào.

Tất nhiên, cô cũng không phải đến nhà An lão vô ích. Dọc theo đường đi, cô giả vờ vô tình lan truyền không ít chuyện An Hải lợi dụng bắt nạt người khác.

An Hải là ai, hầu hết mọi người đều rất rõ ràng chỉ là tất cả mọi người không nghĩ tới hắn lại tồi tệ đến như vậy!