Chương 4: Tụ Nhi Chạy Mau!

Chỉ tiếc đối với thân thể nhỏ nhắn của nàng mà nói thì cung này vẫn là quá lớn, An Hồng Tụ vận hết sức bình sinh cũng không làm cây cung nhúc nhích nổi, ngược lại mệt đến mức thở hổn hển.

Thấy nàng lưu luyến trả lại cung cho mình, ánh mắt Trương Trường Viễn rũ xuống, dường như không nhịn được cười liền cong khóe miệng nở nụ cười, sau đó lấy ra bẫy bắt mồi.

An Hồng Tụ chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời khi bắt gặp nụ cười của Trương Trường Viễn, tim đập đột nhiên nhanh hơn. Chỉ mở to một đôi mắt hạnh nhìn người trước mắt.

Lúc trước cô còn nghĩ, vì sao nhìn Trương Trường Viễn cảm thấy quen mắt, giờ mới phát hiện Trương Trường Viễn giống một ngôi sao điện ảnh kiếp trước, chỉ là màu da khác nhau cho nên cô nhất thời không nhớ ra được.

Bất quá, màu da chênh lệch lại làm cho Trương Trường Viễn nhìn càng đẹp, càng thêm rực rỡ, càng có khí chất nam tử hán.

Nghĩ đến đây, trong lòng An Hồng Tụ vừa lắc đầu vừa thở dài cảm thấy không đáng giá vì nguyên chủ, gương mặt minh tinh như này lại không thích, hết lần này tới lần khác lại thích một tên cặn bã, đây không phải là không có ánh mắt, đây quả thực là mắt mù!

Nhưng An Hồng Tụ cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ thu liễm thần sắc tiếp tục học tập Trương Trường Viễn.



Sau nửa ngày học tập làm cho An Hồng Tụ hiểu được không ít, cô đi theo phía sau Trương Trường Viễn rất ra dáng bố trí bẫy, chờ đợi hơn một canh giờ cuối cùng cũng bắt được hai con thỏ rừng và một con gà rừng.

Vừa định khoe thành quả lao động của mình, quay đầu lại đã thấy Trương Trường Viễn nhanh nhẹn giúp cô thu con mồi vào túi, An Hồng Tụ càng cảm thấy nguyên chủ không biết tốt xấu.

Nam nhân tốt như vậy lại không nhìn lại vì tên cặn bã kia mà đòi sống chết, quả thực là mù quáng đến không còn gì để nói!

Trương Trường Viễn cảm thấy sau lưng không thoải mái, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt sáng quắc của An Hồng Tụ, nhất thời cứng đờ.

Hắn lúng túng định nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng.

Trong lòng An Hồng Tụ cười thầm, cũng không làm sáng tỏ mà chỉ yên lặng đảo mắt cười tủm tỉm.

Quả nhiên, người có bộ dạng đẹp trai, cho dù ngốc một chút cũng có vẻ rất đáng yêu.

Nếu không đẹp mà còn ngu ngốc thì rất ngớ ngẩn.

"Sao hôm nay săn bắn lâu như vậy?"

Trương Trường Viễn xấu hổ không nhìn An Hồng Tụ, chỉ xoay người ngồi xổm ở đó lẩm bẩm, nhưng lời nói đó lại làm cho lòng An Hồng Tụ trầm xuống, "Bình thường săn thú không lâu như vậy sao? ”

"Ừm, bình thường cũng chỉ một hai canh giờ đã về."

Nghe Trương Trường Trường trả lời, An Hồng Tụ mím đôi môi khô khốc, “Huynh nói cha ta bọn họ... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? ”



Tuy nói lần này đi đều là thợ săn giỏi trong thôn, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (dù xác suất sự việc xảy ra không lớn nhưng vẫn có khả năng xảy ra).

Trương Trường Viễn cũng thu hồi vẻ mặt đờ đẫn, nghiêm túc nói, "Muội ở lại chỗ này, ta đi tìm bọn họ. ”

Hắn đứng dậy nhưng An Hồng Tụ lại túm lấy, "Ta đi cùng huynh! ”

“Không được! Trương Trường Viễn không cần nghĩ đã cự tuyệt nhưng An Hồng Tụ lại cố chấp không buông tay.”

"Đó là cha ta, ta không thể mặc kệ."

Chỉ cần nghĩ đến hiện tại An Dương có thể gặp bất trắc, lòng cô liền căng thẳng.

Tuy rằng An Dương ngốc nghếch hiếu thảo, nhưng tình yêu thương dành cho cô và An Tiểu Bắc lại là sự thật, kiếp trước cô không có người nhà, không có được tình yêu thương, hôm nay ông trời cho cô cơ hội nên cô phải quý trọng!

Tay bị An Hồng Tụ gắt gao giữ chặt, ánh mắt Trương Trường Viễn không tự chủ rơi vào năm ngón tay trắng bệch kia, xúc cảm mềm mại làm cho hắn có một khoảnh khắc quên mất chuyện ban đầu mình muốn làm.

An Hồng Tụ đương nhiên không biết Trương Trường Viễn đang suy nghĩ gì, trong lòng lo lắng cho An Dương ngữ khí càng lúc càng gấp gáp, "Trường Viễn huynh, coi như ta cầu huynh, để ta đi theo đi, huynh yên tâm. Ta sẽ không gây rối, ta chỉ lo lắng sợ cha ta gặp chuyện không may, để ta đi theo đi , ta cầu xin huynh, Trường Viễn huynh. ”

Tiếng cầu xin mềm mại làm trong lòng Trương Trường Viễn nhẹ nhàng rối loạn, khiến hắn giật mình sau đó mím chặt môi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

Chỉ là trước khi đi vẫn liên tục dặn dò, muốn An Hồng Tụ đi theo phía sau mình, tuyệt đối không được lơ là.

Thân là con trai của thôn trưởng, cũng là nhân tài mới trong thôn, Trương Trường Viễn vẫn rất có năng lực.

Mang theo An Hồng Tụ ở trong rừng rẽ trái rẽ phải, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy đám người An dương tụ thành một đống ở đằng xa, hình như đang đuổi theo cái gì đó.

Tiếng bước chân và tiếng hò hét hỗn loạn của mọi người và tiếng rêи ɾỉ của con mồi ẩn sau những bụi cây cao chót vót, gần như hòa nhập với toàn bộ rừng núi.

An Hồng Tụ chỉ cảm thấy tai mình ù đi, không phân biệt được rốt cuộc bọn họ đang hò hét cái gì.

Trương Trường Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra thứ bị đuổi theo chính là con lợn rừng bị thương, cho nên cơ hồ là theo bản năng một tay bảo vệ An Hồng Tụ ra phía sau mình.

Nhưng biến cố liền phát sinh trong phút chốc, lợn rừng bị dồn vào đường cùng đột nhiên chuyển hướng, đem đám người vây quanh nó đυ.ng ngã, sau đó chạy đến hướng mà An Hồng Tụ đang đứng.

“Tụ nhi chạy mau!”

An Hồng Tụ gần như không nhận ra giọng nói của An Dương, chỉ thấy một con quái vật khổng lồ dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét từ một bụi rậm xuất hiện trước mặt mình.



An Hồng Tụ lớn như vậy nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy heo rừng, mọi người đều kinh hoảng.

Chỉ thấy con vật cả người đầy lông dựng đứng, trên khuôn mặt đen có một cặp răng nanh nhọn dính máu loang lổ, so với lợn nhà lớn hơn không chỉ gấp hai lần.

Đôi mắt to bằng hạt đậu xanh hung hăng trừng lớn cứ vậy mà thở hổn hển xông tới.

An Hồng Tụ chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân vọt thẳng lêи đỉиɦ đầu, phản ứng đầu tiên của cô chính là trốn, nhưng thân thể lại giống như bị ném vào phòng băng, ngay cả động một ngón tay cũng không làm được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn heo rừng đến gần, mười mét, năm mét, hai mét...

“Mau tránh ra!”

An Hồng Tụ nghĩ rằng lần này cô chết chắc, nhưng giọng nói gấp gáp đột ngột khiến cô chớp mắt, ngay sau đó một lực nặng kéo cô sang một bên, ngã vào một l*иg ngực rắn chắc.

Bởi vì quán tính, hai người lăn một vòng, khó khăn lắm mới tránh được móng sắt và răng nanh của heo rừng.

"Có bị thương ở đâu không?" Trên đỉnh đầu phát ra tiếng thở dốc gấp gáp mang theo tràn đầy quan tâm.

An Hồng Tụ kinh ngạc nhướng mắt, trong lòng vẵn còn kinh hãi thế cho nên khuôn mặt trước mắt có chút mơ hồ.

Khi cô bình tĩnh lại mới thấy rõ khuôn mặt trước mắt.

Làn da hơi trầm, gương mặt sạch sẽ tràn đầy sốt ruột, môi có chút trắng bệch kẽ mở khẽ đóng, hình như là đang lo lắng nói gì đó.

Tiếng ù trong lỗ tai đã hết, giọng nói của nam nhân rốt cục cũng truyền vào tai.

"Tụ Nhi muội muội muội có bị thương không? Muội có nghe thấy không? Tụ Nhi muội muội?! ”

"Trường, Trường Viễn huynh——"

Sau khi ngây người, ý thức của An Hồng Tụ dần dần trở về, lúc này mới nhận ra Trương Trường Viễn. Nhưng nỗi sợ hãi trước đó vẫn chưa tiêu tan khiến cả người cô vẫn có chút run rẩy, lúc này mới nói: "Vừa rồi cám ơn huynh, cảm ơn huynh đã cứu ta.”

Sau khi hoảng sợ, lời nói của An Hồng Tụ có chút hỗn loạn.

Hơi thở của cô phun vào yết hầu của mình khiến Trương Trường Viễn đỏ mặt, "Không cần cảm ơn, chiếu cố muội là chuyện nên làm, huống hồ ta cũng đã đáp ứng Dương thúc. Muội vẫn nên trốn ở đây, nơi này an toàn hơn, ta qua bên kia giúp đỡ chút. ”

Hắn vừa dứt lời liền bỏ chạy, gia nhập đội ngũ đuổi theo heo rừng.

An Hồng Tụ còn kinh hồn nên cũng không có tâm tư nghĩ chuyện gì nữa, lúc này sắc mặt tái nhợt, đầu óc rối bời, không để ý đến tư thế vô cùng mập mờ mà Trương Trường Viễn vừa mới đè lên người cô ...