Chương 24: Bách Niên Giai Lão, Sớm Sinh Quý Tử!

An Hồng Tụ thở dài, nói với An Tiểu Bắc: "Tiểu Bắc, đệ tin tưởng tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ là muốn nói rõ ràng với hắn , cũng không phải trong lòng đối với hắn còn có ảo tưởng." Dừng một chút, ôn nhu nói: "Tiểu Bắc của chúng ta, ngoan ngoãn nghe lời, đợi tỷ tỷ nói với hắn rõ ràng, được không nào?"

"Nhưng mà..." An tiểu Bắc không yên lòng nói: "Vạn nhất tỷ tỷ lại tin hắn nói thì sao?"

"Nhất định sẽ không đâu, đệ yên tâm!" An Hồng Tụ cảm thấy bất đắc dĩ, thầm nghĩ: nguyên chủ này trước kia rốt cuộc là có bao nhiêu không đáng tin cậy ah! Lại để cho An Tiểu Bắc lo lắng như vậy.

Nhưng cứ tiếp tục như thế này thì không có cách nào, người đến kẻ đi, nếu bị Nhạc Tê Nguyên nhìn thấy thì sẽ rất tệ.

Nghĩ như vậy, An Hồng Tụ giả vờ tức giận nói: "Đệ không nghe lời sao? Đệ nhanh đi vào, nếu không tỷ sẽ tức giận!"

Nhìn thấy An Hồng Tụ thật sự có chút tức giận rồi, An tiểu Bắc có chút ủy khuất bĩu môi: "Đệ đi vào không được sao? Tỷ tỷ đừng nóng giận."

An Tiểu Bắc nói xong, chậm rãi đi vào trong nhà, hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Tê Nguyên đứng ở một bên, vẫn không quên miệng cảnh cáo: "Ta cho ngươi biết, ta ở ngay trong phòng, ngươi nếu dám khi dễ tỷ tỷ của ta, ta sẽ đi ra đánh chết ngươi."

Sau khi An Tiểu Bắc trở về phòng, An Hồng Tụ nhìn về phía Nhạc Tê Nguyên: "Ngươi có cái gì muốn nói với ta, hiện tại có thể nói, chờ ngươi nói xong, ta cũng có vài lời muốn nói với ngươi."

Sau khi An Tiểu Bắc vào nhà, không có ai ngăn trở. Nhạc Tê Nguyên muốn lao tới ôm lấy A n Hồng Tụ, lại bị An Hồng Tụ một tay ngăn cản: "Có chuyện gì thì cứ nói, đừng động vào ta, ta và ngươi hiện tại không liên quan gì đến nhau nữa, nếu ngươi dám làm gì ta sẽ hô lên."

Lời nói và hành động của An Hồng Tụ khiến Nhạc Tê Nguyên cảm thấy có chút xấu hổ, hắn lui về sau hai bước, mở miệng nói: "Hồng Tụ, trong khoảng thời gian này nàng sống như thế nào?"

"Ta sống rất tốt, thân thể vô cùng tốt, ăn uống rất ngon." Dừng một chút, nhíu mày hỏi: "Đây là lời ngươi muốn nói sao? Nếu như ngươi chỉ là muốn nói những điều này, ta đây cũng muốn nói vài lời."

Lời nói của Nhạc Tê Nguyên khiến cho An Hồng Tụ cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì chính mình nhu nhược mà hại chết người yêu của mình, bây giờ lại còn có mặt mũi hỏi nàng sống được không.

"Không, ta còn có lời muốn nói. Hồng Tụ nàng biết không? Từ khi nàng gặp chuyện không may, ta sống đến cỡ nào thống khổ. Mỗi đêm vừa nhắm mắt lại, trong đầu của ta sẽ hiện ra bộ dáng của nàng. Từ khi nàng gặp chuyện không may ta luôn cảm thấy rất áy náy, nếu như ta lúc ấy dũng cảm một chút, nàng đã không tự sát rồi." Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt áy náy nói.

"Kỳ thật ta cũng thật không ngờ nàng dũng cảm như vậy, vì ta nàng vậy mà đi nhảy sông. Về sau ta cũng vốn định theo nàng chết chung, nhưng ta lại không bỏ xuống được mẫu thân ta, bà một thân đem ta nuôi lớn, nếu như ta chết đi, bà phải làm sao bây giờ?"



Nhạc Tê Nguyên nói lại để cho An Hồng Tụ nhịn không được muốn trợn mắt, mẫu thân ngươi một người ngậm đắng nuốt cay đem ngươi nuôi lớn, ngươi chết mẫu thân ngươi không có cách nào sống, vậy ngươi có nghĩ tới hay không, nguyên chủ của An Hồng Tụ cũng là lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ, vợ chồng An Dương cũng chỉ có một đứa nữ nhi là nàng, nữ nhi duy nhất chết rồi, hai vợ chồng bọn họ phải làm sao bây giờ?

Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của An Hồng Tụ, Nhạc Tê Nguyên cho rằng An Hồng Tụ vẫn chưa tha thứ cho mình. Bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Hồng Tụ, ta biết rõ hiện tại nàng không thể tha thứ cho ta, nhưng ta muốn cho nàng biết là, ta thật sự rất áy náy."

Lúc Nhạc Tê Nguyên nói những lời này, hắn luôn thấp thỏm không yên nhìn về phía An Hồng Tụ. Hắn cảm giác An Hồng Tụ giống như có chút thay đổi, không giống lúc trước. Trước kia Hồng Tụ vừa thấy hắn sẽ thẹn thùng mỉm cười, nhưng bây giờ Hồng Tụ ngoại trừ mặt không biểu cảm mà nhìn hắn, đối với những gì hắn nói đều là thờ ơ, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn.

Hắn cũng không biết không giống điểm nào, chỉ cảm giác Hồng Tụ cùng trước kia không hề giống, không biết có phải là do hắn tưởng tượng hay không.

Nhìn thấy Nhạc Tê Nguyên vẻ mặt khẩn trương nhìn mình, An Hồng Tụ cảm thấy buồn cười. Bất luận chủ nhân thân thể này cùng hắn xảy ra vướng mắt tình cảm gì thì hiện tại cũng đã không quan trọng, bởi vì nàng là An Tiểu Nhàn, không phải An Hồng Tụ!

An Hồng Tụ nhìn Nhạc Tê Nguyên gầy yếu: "Mặc kệ ngươi có phải hay không thật tình, hiện tại cũng không có quan hệ gì rồi, chuyện đã qua hãy để qua đi, ta không muốn truy cứu, hai người chúng ta hiện tại đã không còn bất cứ quan hệ nào."

"Sau này ngươi đi đường *dương quan (tiền đồ sáng lạn thênh thang) của ngươi, ta đi *cầu độc mộc (con đường gian nan hiểm trở) của ta, tốt nhất cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, ngày sau gặp mặt cũng xem như không quen biết. Đúng rồi có một điểm rất quan trọng, nhớ rõ đừng lại để cho mẫu thân của ngươi quấy rối ta, nếu nàng mỗi lần nhìn thấy ta đều muốn náo một phen lớn như vậy, ta còn làm người thế nào? Sống như thế nào?"

Nghe An Hồng Tụ nói xong Nhạc Tê Nguyên lập tức nóng nảy: "Nàng đây là ý gì? Tình cảm chúng ta nhiều năm như vậy nói đoạn là đoạn sao? Ta biết rõ mẫu thân của ta làm không đúng, thế nhưng mà dù thế nào bà cũng là thân sinh mẫu của ta ah! Hồng Tụ nàng sao có thể nhẫn tâm như vậy?"

Nói xong, hắn cảm giác giọng điệu mình có phần gay gắt nên bình tĩnh lại nói: "Ta biết là mẫu thân ta không đúng, nàng yên tâm, ta nhất định cùng bà nói rõ, để cho bà sau này gặp lại nàng sẽ không quấy rầy nàng nữa. Thế nhưng mà hai người chúng ta không thể cứ như vậy xong được."

Nghe vậy, An Hồng Tụ tức giận cười nói: "Ngươi thật buồn cười, giữa chúng ta không như thế này thì còn muốn như thế nào? Ngươi đừng quên, ngươi đã cưới nữ nhi Chu viên ngoại gia, cùng ta như vậy thật không minh bạch, đây là muốn cho ta danh tiết bị hủy hết bị người nhét vào l*иg heo ngâm xuống nước, hay là nói ngươi muốn cho ta chết một lần nữa?"

Nghĩ đến những lời mắng mỏ và ủy khuất mà An Hồng Tụ đã chịu qua, An Hồng Tụ liền trở nên tức giận. Nói tiếp: " Hơn nữa, chuyện giữa hai chúng ta xảy ra thế nào cũng không phải là việc của một mình ngươi. Sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ta coi như là thấy rõ, đoạn tình cảm giữa hai chúng ta căn bản yếu ớt không chịu nổi một kích, không bằng sớm tách ra, cũng tránh khỏi ngày sau nhìn nhau khỏi chán ghét, còn có, mẫu thân của ngươi không phải cả ngày khoe khoang ngươi cưới viên ngoại nữ nhi sao? Viên ngoại nữ nhi so với ta tốt hơn nhiều. Ngươi cưới nàng, con đường làm quan đối với ngươi rất có lợi, so với cưới ta tốt hơn nhiều!"

"Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, ta khuyên ngươi nhanh đi về làm *tế tử (con rể) Chu gia, đừng ở đây giả vờ mê đắm khiến ta buồn nôn, ta sợ thật sự sẽ nhịn không được muốn đánh chết ngươi!"

Nghe An Hồng Tụ nói như vậy, Nhạc Tê Nguyên cho rằng nàng ghen tị. Cho nên mới đối với mình căm tức như vậy, vội vàng giải thích: "Không phải, Hồng Tụ, nàng đã hiểu lầm. Lấy tiểu thư Chu viên ngoại gia cũng không phải ý định ban đầu của ta, hết thảy đều là ý định của mẫu thân ta, ta đối với nàng căn bản cũng không có bất cứ tình cảm nào."

An Hồng Tụ thản nhiên nói: "Ngươi có tình cảm với nàng ấy hay không, có lấy nàng hay không, tại sao ngươi muốn cưới nàng ấy cũng không liên quan gì đến ta! Ta cũng không muốn biết. Nhưng hai người các ngươi thật sự kết hôn rồi, ta chỉ có thể chúc các ngươi bách niên giai lão, sớm sinh quý tử."