Chương 23: Thật Là Một Thiên Đại Chuyện Cười!

"Tiểu Bắc, ta thật sự biết sai rồi. Sau tai nạn của tỷ tỷ đệ, mỗi ngày ta đều suy ngẫm về chuyện đó, ta không thể ngủ ngon, mỗi ngày luôn nghĩ về nàng ấy, hiện tại biết rõ nàng vẫn còn sống, đệ có biết ta hạnh phúc như thế nào không? Ta cầu xin đệ, đệ có thể cho ta gặp nàng ấy được không? Đệ cho ta liếc nhìn nàng một cái cũng được” Nhạc Tê Nguyên khẩn cầu.

Hắn thật sự rất muốn nhìn An Hồng Tụ một chút, tình cảm của hai người bọn họ rất sâu. Lời nói của An Tiểu Bắc cũng làm cho hắn rất khó chịu, hắn biết rõ trở ngại giữa hắn và An Hồng Tụ là mẫu thân của mình, nhưng hắn còn có thể làm gì đây? Hắn dù thế nào cũng không thể cải lời mẫu thân của mình.

Nhưng nhìn bộ dạng của An Tiểu Bắc, hôm nay tuyệt đối sẽ không để cho hắn tiến vào, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn thật sự rất muốn đi thăm An Hồng Tụ một chút, muốn đích thân hỏi một câu xem nàng có ổn không, muốn xác định rằng nàng còn yêu hay không yêu mình.

"Tốt, Tiểu Bắc đệ không cho ta đi vào cũng không sao, ta sẽ đợi ở đây, ta cũng không tin nàng hôm nay còn có thể không ra khỏi cửa, nàng hôm nay không đi ra ta liền ở chỗ này chờ một ngày, nàng ngày mai không đi ra, ta liền chờ hai ngày. Nàng một mực không đi ra, ta liền một mực ở chỗ này, cứ ở đây đợi đến lúc nàng xuất hiện."

Nói xong, Nhạc Tê Nguyên ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt kiên định.

Nhìn thấy bộ dáng chơi xấu của Nhạc Tê Nguyên, An Tiểu Bắc mắng: "Sao ngươi vô liêm sỉ như vậy, ngươi muốn đợi thì cút xa một chút, đừng ngăn ở cửa nhà ta, tránh khỏi mẫu thâu phụ thân ta trông thấy ngươi không vui, tránh khỏi tỷ tỷ của ta nhìn thấy ngươi buồn nôn."

Nhạc Tê Nguyên vẫn không nhúc nhích.

An Tiểu Bắc thấy hắn đã quyết tâm. Từ một bên nhặt được một cái gậy, hướng trên người hắn đánh tới: "Ngươi có đi hay không ? Có đi hay không, ngươi mà không đi, ta hôm nay sẽ đánh chết ngươi."

Vừa nói, cậu vừa dùng gậy đánh Nhạc Tê Nguyên. Mặc dù An Tiểu Bắc vẫn là một đứa trẻ, nhưng khí lực của cậu lại không hề nhỏ. Hơn nữa Nhạc Tê Nguyên vẫn là một người đọc sách, làm sao có thể chịu được đòn nặng như vậy, mấy giây sau hắn liền bắt đầu kêu rên...

Tiếng kêu của Nhạc Tê Nguyên đã thu hút sự chú ý của An Hồng Tụ trong phòng, nàng vừa rồi đã chú ý tiếng động bên ngoài, cho rằng An Tiểu Bắc đang chơi nên không có chú ý. Thế nhưng mà tiếng kêu thống khổ này nghe không đúng.

An Hồng Tụ vội vàng đứng dậy khỏi giường chạy ra ngoài, muốn xem đã xảy ra chuyện gì.



Nàng vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy An Tiểu Bắc đang cầm gậy gộc đánh vào một thanh niên gầy yếu.

Nhìn thấy tình huống này, An Hồng Tụ cảm thấy cả kinh, vội vàng ba bước cũng thành hai bước chạy tới, đoạt lấy cây gậy trong tay An Tiểu Bắc : "Đệ đang làm gì vậy? ! An Tiểu Bắc, sao có thể khi dễ người khác? Đệ còn là một tiểu hài tử, như thế nào có thể đánh người lớn?"

Nhạc Tê Nguyên bên cạnh vừa nhìn thấy An Hồng Tụ liền lập tức nhào tới, hai tay nắm lấy tay An Hồng Tụ vội vàng nói: "Hồng Tụ, ta rốt cục lại gặp được nàng rồi, nàng có khỏe không? Thời gian này nàng như thế nào rồi, thân thể còn vấn đề gì không?"

An Hồng Tụ vẻ mặt khó hiểu nhìn nam nhân đang nắm tay mình, nam nhân này nhìn ôn nhu yếu ớt giống như là thư sinh, nhưng từ khi mình đến nơi này lại chưa thấy qua hắn, nhưng bộ dáng hắn dường như biết mình, lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của An Tiểu Bắc đối với hắn, liền đoán được khả năng là tình nhân của chủ nhân thân thể này, Nhạc Tê Nguyên.

An Tiểu Bắc đứng ở một bên không nhịn được nữa, xông lên đẩy Nhạc Tê Nguyên ra: "Ai cho phép ngươi nắm tay tỷ tỷ của ta? Ngươi cũng quá không biết xấu hổ, cút nhanh lên, tỷ tỷ của ta nhìn thấy ngươi sẽ thấy khó chịu."

Nghe vậy, An Hồng Tụ càng thêm chắc chắn, nam nhân có khuôn mặt tuấn tú trước mắt chính là Nhạc Tê Nguyên.

Nhưng mà, Nhạc Tê Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, một đôi mắt nhìn chằm chằm An Hồng Tụ, thâm tình như là có thể chảy ra nước.

"Hồng Tụ, nàng hãy nghe ta nói, thời gian nàng gặp chuyện không may ta cũng trôi qua rất không tốt, ta thật sự rất lo lắng cho nàng, nàng không có việc gì, thật sự thật tốt quá."

"Ngươi không tốt? Ngươi đã cưới nữ nhi Chu viên ngoại gia, ngươi còn không tốt?" An Tiểu Bắc cảm thấy mình vừa nghe được một câu câu chuyện cười buồn cười nhất từ trước tới nay, một quan viên chú rể nói với một người từ cõi chết trở về là hắn ta không tốt? Thật sự là thiên đại chuyện cười!

"Tiểu Bắc, sự tình không phải như đệ nghĩ." Nhạc Tê Nguyên bất đắc dĩ nhìn An Tiểu Bắc, lại lần nữa nhìn về phía An Hồng Tụ, thâm tình trìu mến nói: "Hồng Tụ, ta là thật tâm thích nàng, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết hôn sự với Chu gia, ta nhất định sẽ tới cưới nàng, nàng cho ta chút thời gian được không?"

"Được rồi, được rồi. Tỷ tỷ của ta không muốn nghe ngươi nói mấy lời này, buồn nôn chết được, chính ngươi nghe xong không thấy buồn nôn sao? Muốn tỏ tâm ý thì hãy đến chỗ khác, tỷ tỷ của ta cũng không muốn nghe." An Tiểu Bắc ghét bỏ đẩy Nhạc Tê Nguyên ra bên ngoài.



Theo ý An Tiểu Bắc nếu như Nhạc Tê Nguyên thật sự thích tỷ tỷ của mình, lúc ấy sẽ không bỏ mặc mẫu thân của hắn đem bọn họ chia rẽ, mà là hắn phãi tranh cãi với mẫu thân hắn, nhưng hắn lại lựa chọn trốn tránh. Cho nên tỷ tỷ của cậu mới có thể bởi vì quá thương tâm mà chọn tự sát.

Nhìn vẻ mặt thâm tình của Nhạc Tê Nguyên, An Hồng Tụ thở dài. Người này nhu nhược nhưng ngược lại có vài phần si tình, xem bộ dạng này của hắn, chắc chắn hắn có tình cảm thực sự với chủ nhân của cơ thể này.

Nhưng hiện tại trong cỗ thân thể này chính là nàng, nàng đối với người nam nhân trước mắt này cũng không có nửa điểm cảm tình, tốt nhất nên nói rõ với hắn ta. Hơn nữa nàng chưa muốn lấy chồng, cho dù gả đi cũng sẽ phải ngày đêm gánh chịu cơn giận của *chương mẫu (mẹ chồng), lại nghĩ tới bộ dạng mẫu thân Nhạc Tê Nguyên Vương thị, An Hồng Tụ không nhịn được muốn rùng mình.

An Hồng Tụ trấn an sờ lên đầu An Tiểu Bắc an ủi: "Tiểu Bắc nghe lời, nghe tỷ tỷ nói, đệ đi ra ngoài chơi một lát, tỷ tỷ muốn nói vài lời cùng ca ca này."

An Tiểu Bắc sợ An Hồng Tụ ở đây bị Nhạc Tê Nguyên khi dễ nên không muốn rời đi, tuy cậu còn nhỏ những vẫn là thứ nam hài, cậu ở chỗ này có thể bảo hộ tỷ tỷ.

An Tiểu Bắc làm nũng nói: "Không nha, tỷ tỷ, ta không đi, ta phải ở chỗ này. Người này rất tệ, lúc trước hắn đối xử với tỷ như vậy, tỷ đừng cùng hắn nói chuyện, được không?"

An Hồng Tụ ấm lòng cười nói: "Tỷ tỷ biết rõ ý của đệ, nhưng có một số việc phải nói rõ, về phần đệ, đệ vẫn còn là một tiểu hài tử, không nên tham dự vào chuyện này."

Thấy An Tiểu Bắc vẫn không yên lòng, An Hồng Tụ ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu nói: "Tiểu Bắc yên tâm, tỷ tỷ đã không còn như trước nữa, tuyệt đối sẽ không lại để cho hắn khi dễ đâu. Đệ còn là một tiểu hài tử, có mấy lời không thể nghe được, nếu đệ không muốn đi ra ngoài thì trở về phòng trước đi, lát nữa tỷ sẽ vào."

"Không, đệ không đi, đệ phải ở chỗ này, đệ đi hắn nhất định sẽ khi dễ tỷ đấy, còn có thể dùng *hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) lừa gạt tỷ, đến lúc đó tỷ lại mềm lòng trúng bẫy của hắn, tỷ tỷ hắn thật sự không phải là người tốt, chúng ta không nên cùng hắn nói chuyện, hai chúng ta hiện tại cùng vào nhà đi." Nói xong An Tiểu Bắc liền lôi kéo An Hồng Tụ đi vào trong nhà.

"Tiểu Bắc..."

Trong lòng An Hồng Tụ biết An Tiểu Bắc làm là như vậy muốn bảo vệ mình, nhưng có một số việc nhất định phải nói rõ, không rõ ràng không được? !