Chương 2: Rượu Vang Đỏ - Sống Chung

Tưởng Chính là đối tượng xem mắt thứ năm của Sầm Tang, cũng là người khiến cô ấn tượng nhất, bởi vì cô chưa từng thấy ai đưa bà nội đi xem mắt cùng. Vốn tưởng rằng một buổi xem mắt ba người sẽ kết thúc trong xấu hổ, thật không nghĩ tới bà cụ lại vô cùng hiện đại biết khuấy động bầu không khí, khiến hai người trẻ tuổi liên tục cười.

Buổi tối, Tưởng Chính chủ động gọi điện thoại cho cô, nói mình vốn không có ý định kết hôn sớm, nhưng bà cụ trong nhà chỉ mới gặp mặt cô một lần đã thích cô, bà vừa cầu khẩn vừa lấy bệnh nặng sống không còn lâu nữa ra uy hϊếp, một mực nhận định cô chính là cháu dâu mà bà ấy muốn tìm.

Không biết vì sao, Sầm Tang nghe xong, trực giác lại mách bảo đây chính là người cô muốn tìm, vì thế cũng nói tình cảnh hiện tại của mình với anh, hai người âm mưu đảo lộn một phen, rất nhanh quyết định đi đăng ký kết hôn.

Toàn bộ sự việc cũng chỉ có Sầm Tang và Tưởng Chính, cùng với bạn thân Tô Chanh biết.

Sầm Tang định lĩnh chứng rồi là xem như xong quy trình, không ngờ Tưởng Chính lại điện thoại nói cho cô biết gia đình anh đã bắt tay vào chuẩn bị hôn lễ. Với tinh thần hợp đồng hoà hợp, Sầm Tang cũng không thể từ chối nên đành bảo anh làm đơn giản một chút, đừng quá phô trương, tránh một năm sau ly hôn lại ảnh hưởng không tốt.

Nhưng mà kết quả, khiến cô không ngờ tới chính là hôn lễ lại được tổ chức tại khách sạn Venice bậc nhất Hoa Thành, hơn nữa còn làm tận hơn năm mươi mấy bàn.

Sầm Tả Minh tức giận nhốt mình trong phòng mắng to bản thân đã sinh ra một đứa con gái bất hiếu nên không tham gia hôn lễ, trái lại em gái Sầm Tuyết dẫn Lương Tuyển Phong đến tham dự. Chắc là muốn tới khoe khoang một phen, bởi vì cô ta nghe nói Sầm Tang gả cho một ông già hơn bốn mươi tuổi, nhưng khi cô ta nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn, dịu dàng tuấn lãng ôm Sầm Tang mặc váy cưới màu trắng lấp lánh, sắc mặt cô ta liền tái mét, khó coi như ăn phải ruồi.

Lương Tuyển Phong bên cạnh không để ý đến sắc mặt Sầm Tuyết, ánh mắt của anh ta rơi vào cảnh tượng màu trắng trên sân khấu. Nhìn người phụ nữ ngày xưa mình yêu, bây giờ nói cười thân mật nắm tay người đàn ông khác, nỗi mất mát, chua xót và hối hận từ từ dâng lên trong lòng anh ta.

Đêm hôn lễ, Sầm Tang và Tưởng Chính qua đêm ở phòng tân hôn trong nhà họ Tưởng. Cả phòng sơn màu đỏ thẫm hoan hỉ, làm cho hai người kết hôn giả vô cùng xấu hổ.

"Cái kia ~ tôi đi tắm trước." Sầm Tang ôm đồ ngủ vội vàng đi vào phòng tắm, để lại người đàn ông với gương mặt đang ửng đỏ.

Tuy nói là hợp đồng hôn nhân nhưng trong hôn lễ cả hai đều làm đúng nghi thức, khi MC nói "Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu", nhìn người đàn ông tuấn lãng trước mặt không ngừng tới gần, tim Sầm Tang đập nhanh hơn, khi cánh môi mềm mại ấm áp áp sát, trái tim cô cũng run lên theo. May mắn Tưởng Chính chỉ là nhẹ nhàng đυ.ng vào, khi tách ra Sầm Tang tinh mắt phát hiện tai anh đỏ lên, không hiểu sao cô lại cảm thấy người đàn ông này thật thú vị.

Sau khi Sầm Tang tắm rửa thoải mái đi ra, thấy Tưởng Chính đã mệt mỏi nằm nghiêng trên giường ngủ thϊếp đi. Sầm Tang cẩn thận cởi dép lê, đắp chăn cho anh, sau đó chạy đến sofa bên cạnh nằm xuống, chỉ chốc lát sau đã ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau Sầm Tang tỉnh lại trên giường, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, vừa nghĩ đến Tưởng Chính đã bế cô lên giường, mặt lại bất giác lại đỏ lên.

Dựa theo lệ cũ của nhà họ Tưởng, buổi sáng sau tân hôn là phải đi mời trà người lớn nên Sầm Tang cũng không dám chậm trễ, nhanh nhẹn lấy quần áo từ trong vali ra thay. Nhưng khi cô vừa cởi đồ ngủ, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Sầm Tang hoảng hốt cầm áo ngủ che đi thân thể trần trụi.

Nhưng một chút vải vóc kia vốn không che được nửa người trên, để lộ ra nửa người dưới. Còn người đàn ông Tưởng Chính lại đứng tại chỗ như hóa đá, một chút cũng không biết phi lễ chớ nhìn, làm cho Sầm Tang vừa xấu hổ vừa giận, chỉ có thể kéo áo ngủ xuống, đưa tay che đi bộ ngực trắng như tuyết bị lộ ra, cánh tay mảnh khảnh chỉ có thể che khuất hai dâu tây nhỏ phấn nộn kia, còn bầu vυ" trắng mềm mại bị đè ra bốn phía, giống như một quả bóng bay có lực đàn hồi, vừa bóp một cái liền nổ tung.

Nửa ngày sau, Tưởng Chính đang ngây ngốc ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng nói một câu "Xin lỗi". Sầm Tang chần chờ vài giây mới nghiến răng nặn ra một câu "Không sao".

Sầm Tang vô cùng xấu hổ duy trì động tác ban đầu chờ một hồi lâu cũng không thấy anh có ý định di chuyển bước chân, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Có thể phiền anh tránh ra được không?"

"Ồ...a, được rồi!" Tưởng Chính bừng tỉnh, liền xoay người rời đi, ai ngờ vừa đi vài bước lại quay đầu: "Cái kia ~ dáng người của em rất đẹp, đường cong hoàn mỹ, rất có ý vị, tôi rất thích."

"..."

Sầm Tang không nói gì, ngượng ngùng cười gượng với anh, nhưng thật ra rất muốn mắng một câu "Lưu manh!" Đối phương làm ra dáng vẻ chính trực vô tội, còn nghiêm túc nhận xét vóc người của cô, chẳng lẽ người làm thiên văn học, nghiên cứu đều kỳ lạ như vậy sao?

Sau khi xong hết quy trình, Tưởng Chính đưa Sầm Sang rời khỏi nhà họ Tưởng, lái xe đến chỗ ở riêng của anh. Là một biệt thự kiểu châu Âu nằm bên ngoài đường vành đai 3, trên đường đi vào nhìn thấy toàn là xe sang. Đây là một biệt thự nhỏ riêng biệt, tuy vị trí địa lý hơi lệch một chút, nhưng Sầm Tang từ nhỏ đã theo Tô Chanh lang thang trong giới xã giao thượng lưu nên đương nhiên liếc mắt một cái liền biết nơi này không giàu thì quý. Sầm Tang hoang mang nghiêng đầu nhìn lướt qua người đàn ông ngồi ghế lái, xem ra người nghiên cứu kiếm được không ít tiền đấy chứ?

May mắn biệt thự của Tưởng Chính đủ lớn, Sầm Sang có thể ở một mình một phòng. Vốn tưởng chỉ tới đây ở tạm một đêm, nói những chuyện cần chú ý sau khi kết hôn, không nghĩ tới Tưởng Chính lại ném cho cô một chùm chìa khóa, bảo cô sau này cứ ở đây. Sầm Tang vừa định từ chối, thì anh nói tiếp: "Chẳng lẽ em muốn người nhà tôi tới đây phát hiện chúng ta đang ly thân sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tang đỏ bừng, lời nói nghẹn ở yết hầu, cuối cùng bất đắc dĩ nói ra một câu "Được rồi~"

Tưởng Chính đưa cho cô một bình nước ép trái cây, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của cô thì không khỏi buồn cười: "Yên tâm đi, tôi rất ít khi ở đây, phần lớn thời gian đều ở lại viện nghiên cứu, em cứ coi đây địa bàn của mình."

Uống vài ngụm nước trái cây lạnh lẽo, Sầm Tang mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Sầm Sang từ một người độc thân trở thành một người phụ nữ đã kết hôn, còn sống chung. Cuộc sống giống như thay đổi thời tiết, bạn sẽ không bao giờ biết khoảnh khắc tiếp theo sau trời quang mây tạnh là một cơn bão tố.