Chương 1: Rượu Vang Đỏ - Đăng Ký Kết Hôn

Trước cổng Cục Dân chính, một chiếc Volkswagen POLO đỏ chót đang đậu, ngồi bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài và đôi mắt to tròn. Vừa nhâm nhi ly trà sữa, Sầm Tang vừa lật xem cuốn sổ nhỏ màu đỏ trên tay. Mặc dù một nam một nữ trong ảnh đều cố ý làm ra vẻ tươi cười, nhưng ai tinh mắt cũng có thể nhận ra hai người không quá gần gũi, khoảng cách giữa hai bờ vai đã nói lên tất cả. Nhưng vậy thì sao chứ? Ít nhất cô có thể may mắn thoát khỏi việc trở thành nạn nhân của một cuộc hôn nhân gia tộc.

Sầm Tang vừa chuẩn bị về nhà thì nhận được cuộc gọi từ bố cô, Sầm Tả Minh, bảo cô về nhà chính một chuyến. Sầm Tang nhếch môi cười, khẽ thở dài, chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến, nhưng giờ cô đã là người nắm đằng chuôi.

Nhà chính của nhà họ Sầm nằm trong khu bất động sản Quan Tây bên bờ hồ Thải Vi của Hoa Thành. Khu bất động sản này chuyên dành cho những người giàu bậc nhất ở Hoa Thành, hiện đã là vô giá. Thời đó nhà họ Sầm khởi nghiệp từ một cửa hàng bách hóa truyền thống, nay đã tích lũy được rất nhiều của cải để mới có thể chiếm được một vị trí ở Quan Tây. Nhưng thời nay với sự phát triển của internet và sự phổ biến của mua sắm trực tuyến, lượng khách đến mua ở các cửa hàng bách hóa có thể nói là vắng tanh như chùa bà đanh.

Vì thế, năm nay Sầm Tả Minh đã ngoài năm mươi tuổi, sợ cơ nghiệp do gia tộc truyền lại sẽ bị hủy hoại trong tay mình nên bắt đầu quỳ xuống nịnh nọt lấy lòng nhà họ Lệ, mới tạo nên vở kịch hôn nhân thương mại.

Nói là cưới hỏi nhưng thực chất chẳng khác gì trắng trợn bán con gái đi cả. Sầm Tả Minh không muốn gả cô con gái nhỏ Sầm Tuyết rượu của mình cho cậu chủ nhà họ Lệ bị cụt cả hai chân nên chỉ có thể hy sinh cô, cô cả có tiếng không có miếng của nhà họ Sầm.

Vừa bước chân vào cổng nhà họ Sầm, Sầm Tang đã trông thấy một gia đình vui vẻ hoà thuận trong phòng khách, cứ như thể bọn họ mới là gia đình thực sự, còn mình chỉ là người thừa ra mà thôi.

Sầm Tang khoanh tay lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn màn biểu diễn của họ bằng ánh mắt lạnh lùng lại đầy hứng thú. Một lúc sau, em gái Sầm Tuyết của cô mới nén nũng nịu hô lên: "Hóa ra là chị gái tôi đã về đấy à, vừa nãy bố còn đang cằn nhằn sao gọi điện thoại lâu như vậy rồi mà chị gái tôi vẫn chưa về đấy!"

Sầm Tang lạnh lùng nhìn cô ta, không nói lời nào đi vào phòng khách. Một chàng trai trẻ ngồi trên sofa nghe vậy thì vội vàng đứng lên, dịu dàng gọi: "Tang Tang."

“Đừng gọi là thân thiết như vậy, nếu không người ta sẽ cho là mối quan hệ trước đây của chúng ta đã được nối lại rồi.” Sầm Tang không thèm khách sáo đáp trả, giọng đầy ý mỉa mai.

“Sầm Tang!” Một tiếng quát nghiêm túc phá vỡ bầu không khí khó xử.

"Bố, tai tôi vẫn chưa điếc đâu, bố lớn tiếng như vậy dọa tôi sợ đấy, chẳng lẽ bố nỡ lòng gả con gái rượu của mình qua nhà họ Lệ hả?" Sầm Tang khẽ cười lên tiếng, chỉ là trong mắt lại không có ý tươi cười.

Sầm Tả Minh sững người ra, mím môi không nói gì. Ngược lại, Sầm Tuyết ở phía đối diện đã không nhịn được: "Bố, bố không có lời muốn nói với chị con à?"

Địch không hành động ta cũng không hành động, Sầm Tang vẫn luôn tỏ vẻ tươi cười. Cuối cùng Sầm Tả Minh cũng mở miệng, đầu tiên là blah blah tuôn một tràng về lịch sử huy hoàng của doanh nghiệp nhà họ Sầm. Tất nhiên là Sầm Tang không muốn nghe, cô nhìn đôi nam nữ trên ghế sofa đối diện với nụ cười khinh bỉ.

Lương Tuyển Phong, bạn trai cũ của Sầm Tang, một người yêu từ thời còn đi học cho tới khi ra trường, họ cũng từng là một cặp đôi khiên người ta phải ghen tị. Nhưng chung quy đàn ông vẫn không thể kháng cự lại người đẹp sà vào lòng, cũng không quản được cái chân phụ kia. Điều mà cô không ngờ tới là, kẻ dụ dỗ bạn trai cũ của cô hóa ra lại là em gái ngoan của cô - Sầm Tuyết.

Cô và Sầm Tuyết là chị em cùng cha khác mẹ, Sầm Tang sinh sớm hơn cô ta hai ngày. Sự xuất hiện của Sầm Tuyết đã làm đảo lộn hoàn toàn gia đình cô, người mẹ hiền của cô không bao giờ ngờ rằng người cha luôn dịu dàng ôn hòa lại đi nɠɵạı ŧìиɧ, bà đã qua đời trong cơn tức giận, bỏ lại đứa bé vừa mới chào đời là cô đây, vậy nên tất nhiên quan hệ giữa cô và Sầm Tuyết sẽ không thể nào tốt được.

"...Gả vào nhà họ Lệ cũng là lựa chọn bất đắc dĩ thôi. Mặc dù cậu cả nhà họ Lệ bị tai nạn xe đã ở ẩn từ mấy năm trước, nhưng lạc đà gầy cũng vẫn hơn ngựa béo, cậu ta vẫn có chút địa vị trong nhà họ Lệ, gả qua đó cũng không để con chịu quá nhiều thiệt thòi đâu." Sầm Tả Minh nhấp một ngụm trà rồi nói, ánh mắt ông ta vững vàng lại điềm tĩnh. Cô con gái lớn này không dịu dàng giống mẹ nó chút nào, rõ ràng nó đang cười nói với ông ta, nhưng nụ cười đó luôn khiến ông ta phải chột dạ.

"Bố, nếu địa vị của cậu cả nhà họ Lệ trong gia tộc không hề giảm sút, một cục mỡ thơm ngon như thế, sao bố không để đứa con gái nhỏ quý giá của bố qua đó? Làm mợ chủ của cậu cả nhà họ Lệ nở mày nở mặt biết chừng nào!" Sầm Tang chế nhạo, bọn họ thực sự cho rằng từ sau khi rút khỏi tầng lớp quản lý, cô đã không còn để ý đến chuyện bên ngoài nữa à. Thực quyền và địa vị của cậu cả Lệ đã bị hai người em trai của anh cướp mất từ lâu, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng thôi.

“Đối phương là cậu cả nhà họ Lệ, muốn gả thì đương nhiên cũng phải là cô cả nhà họ Sầm mới xứng chứ.” Sầm Tuyết ở đối diện cười nói, sau đó ngượng ngùng khoác tay Lương Tuyển Phong rồi nói: "Vả lại tôi cũng đã không còn là xử nữ nữa rồi, không tiện gả qua đó, không giống như chị gái tôi, hai lăm tuổi rồi mà vẫn chưa mất trinh..." Trong mắt cô ta tràn đầy sự khoe khoang và chế giễu không thèm che giấu.

Sầm Tang không khỏi bật cười khi nghe điều đó: "Đương nhiên là không so được với em gái tôi rồi. Mới vừa tròn mười tám tuổi đã cởϊ qυầи leo lên giường của đàn anh dang chân ra chân ra đòi cᏂị©Ꮒ, hai mươi tuổi đã lăn giường với mấy ông chú trung niên, hai mươi ba tuổi lại mặt dày cởi sạch quyến rũ bạn trai của chị gái mình. Đoán chừng đã bị đàn ông chơi nát từ lâu rồi, đúng là không thích hợp để kết hôn với cậu chủ nhà họ Lệ cao quý, thế thì đúng là mất mặt nhà họ Sầm quá."

“Mày... con khốn này!" Sầm Tuyết ngồi đối diện tức tối nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ bừng, hung hãn xông tới muốn đánh nhau với Sầm Tang, nhưng ngay sau đó đã bị Lương Tuyển Phong cản lại.

"Được rồi! Đừng cãi nhau nữa! "Sầm Tả Minh lớn tiếng trách mắng, gân xanh trên trán ông ta nổi lên, thật đúng là không có đứa nào bớt khiến người ta phải lo lắng cả. "Tang Tang, chuẩn bị tối mai đi ăn cơm với nhà họ Lệ."

“Bố, bữa cơm này sợ là tôi không ăn được rồi.” Sầm Tang cười tươi: "Bởi vì, tôi đã kết hôn rồi, nên không thể góp sức cho gia đình này được nữa.” Rõ ràng là tư thế của kẻ chiến thắng, nhưng giọng điệu của cô lại đầy tiếc nuối.

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, nó giống như một phát súng bắn vào mặt hồ đang yên ả, cho đến khi Sầm Tang ném ra tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ chót mới yên tĩnh lại.

Sầm Tả Minh giận run, siết chặt hai tay đang buông thõng bên hông, nhưng ông ta không thể xuống tay khi thoáng thấy đôi mắt cười của Sầm Tang.

Bởi mục đích đã đạt được, Sầm Tang không muốn ở lại đây lâu thêm nữa, cô lên lầu thu dọn nốt số quần áo còn lại, kéo theo chiếc vali cỡ lớn và rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại, dù sao từ lâu ngôi nhà này đã không thể chứa chấp cô nữa rồi.

Vừa lên xe, cô nhận được điện thoại của bạn thân mình Chanh Tử, cô ấy lập tức hỏi cô về tình hình chiến sự.

“Yên tâm, xong chuyện rồi, con cáo già Sầm Tả Minh đó thực sự không nỡ gả con cáo con Sầm Tuyết đó đi, may mà cậu suy nghĩ thấu đáo, nếu không tớ sẽ vinh quang hi sinh thật luôn... Ừm, hôm nào rảnh qua đây hai đứa mình đi làm bữa lẩu nhé! OK, bye bye!"

Sầm Tuyết cúp điện thoại, nụ cười trên khóe miệng tắt dần, thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi. Cô thở dài thườn thượt, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, đôi lông mày thanh mảnh nhíu chặt.

Bốn ngày trước, cô mới biết tin bố cô có ý định gả cô cho nhà họ Lệ để đổi lấy sự ổn định của tập đoàn bách hóa Hạo Sầm dưới tay nhà họ Sầm. Sầm Tang cho là mình không phải là người dễ bị người khác thao túng nên đã bàn bạc với Chanh Tử ra đòn trước, khiến ông ta không kịp trở tay. Chanh Tử cũng xuất thân từ một gia đình giàu có, cô ấy có quan hệ rất rộng nên đã nhanh chóng giúp cô tìm được cả tá đối tượng xem mắt phù hợp, cuối cùng, Sầm Tang đã nhìn trúng một người đàn ông tên Tưởng Chính, và hai người họ chỉ mất hai ngày để kết hôn.