Rạng sáng bốn giờ, bên ngoài bệnh viện đen kìn kịt một mảnh, nhưng xung quanh lại vang vọng tiếng ồn ào, bởi vì bên đó đứng hơn hai mươi nhân viên y tế, bao gồm bác sĩ, hộ lý, còn có một ít nhân viên công tác khác trong bệnh viện.
Hôm nay, nhiều nhân viên y tế của bệnh viện Phương Đông được điều đến vùng sâu vùng xa để khám chữa bệnh lưu động cho bà con ở đó.
Mỗi năm đều có hạng mục như vậy, chỉ là danh sách y bác sĩ sẽ luân phiên thay đổi.
Mọi người đứng tập hợp ở sân thể dục bên cạnh bệnh viện, kế bên có đỗ một chiếc xe buýt, bọn họ đang chuẩn bị thêm một ít dụng cụ chữa bệnh, còn những vật dụng y tế khác đã được đưa sẵn đến vùng mà chuyến công tác này đã chọn lựa sẵn, Hương Khu.
Ở đây có một số nhân viên ý tế mặt mày hớn hở, nhưng một số khác lại cau có khó chịu.
Mấy người cười hi hi ha ha khoái chí thì chắc chắn là tân binh, lần đầu nhận nhiệm vụ đi công tác xa nên mới hớn hở như thế, còn những người mặt mày u ám thì là những chiếc chiếu cũ, đã trải, đã hiểu và chán nản với tình trạng tồi tàn ở Hương Khu sắp tới.
So với thành phố lớn, trang thiết bị ở Hương Khu vô cùng lạc hậu, hơn nữa đi tới chỗ đó, điện thoại di động còn không thể dùng, bởi vì ở phần lớn diện tích Hương Khu vẫn còn chưa được nối sóng, còn nằm ngoài vùng phủ sóng.
Nhưng mà, với tấm lòng của người làm trong ngành y tế, xuất phát từ khao khát muốn cứu giúp người, hơn nữa chỉ đi có một tuần, cũng chẳng bõ bèn bao nhiêu, từ chối đi cũng không hay thế nên mọi người đều cảm thấy cố gắng một chút rồi cũng sẽ xong thôi.
Sau khi điểm danh xong, mọi người lũ lượt lên xe, ổn định chỗ ngồi, thẳng tiến tới Hương Khu.
Trên xe buýt, Đường Kiến Huy quay đầu nói với Trình Viêm ngồi bên cạnh, nói: "Lão Trình, hôm anh nghỉ phép, tôi thay ca cho anh đã giúp một cảnh sát cắt chỉ, cô ấy nói phía trước là anh giúp cô ấy khâu vết thương và băng bó. Ngoại hình phải nói là cực kì xinh đẹp."
Trình Viêm liếc mắt nhìn anh ta, nói: "Người ta là cảnh sát, nghe nói là sếp lớn lợi hại ở thành phố mình, cậu không có việc gì thì cũng đừng đi trêu chọc người ta đó nha."
Đường Kiến Huy cười hì hì nói: "Nam chưa lập gia đình, nữ còn chưa cưới gả, tôi muốn theo đuổi cô ấy thì chuyện nghĩ cách cũng không thành vấn đề."
Trình Viêm chau mày, nói: "Bên ngoài có nhiều cô xinh đẹp, nữ tính như vậy, cậu yêu ai thì yêu, nhưng đừng có yêu trúng cảnh sát. Lỡ sau này thực sự có chuyện gì, người ta một phát bắn chết cậu. Hơn nữa, mấy cô cảnh sát tốt nghiệp chính quy từ học viện cảnh sát, cậu đừng khinh thường, thân thủ của bọn họ rất là cừ đấy."
Đường Kiến Huy nói: "Ai cha, lão Trình, quen biết anh lâu như vậy, sao tự nhiên hôm nay anh lại truyền cho tôi chân lý ngộ đời của anh thế? Ngày thường tôi ở bên ngoài tìm hiểu phụ nữ, anh cũng đâu nói tiếng nào."
Trình Viêm đáp: "Cũng không phải tôi răn dạy cậu cái gì, cậu cũng đã bước vào hàng ngũ trung niên tuổi tứ tuần rồi, mau mau tìm đối tượng kết hôn đi, cũng vừa có người quản lý tính ham chơi của cậu."
Đường Kiến Huy nói: "Anh không phải cũng chưa lấy được vợ sao, ở đó mà chê cười tôi."
Trình Viêm cười: "Tôi còn chưa gặp được người mình thích thì cưới xin cái gì. Nhưng mà cậu, đi đâu cũng thả thính thả bả lung tung, mắt mù tai điếc cũng nghe đến cái danh cái mác trai đểu đa tình của cậu. Hơn nữa, cậu ở bên ngoài chơi thì cẩn thận một chút, lỡ mà làm con nhà người ta lớn bụng, vậy thì khó xử lý đó biết không?"
Đường Kiến Huy đáp: "Trời, anh đừng nói bậy, lời hay không linh, lời xấu linh thì chết tôi mất. Lỡ mà bị anh nói trúng thật, tôi sẽ bắt anh nuôi con giúp tôi đấy!"
Trình Viêm nói: "Ê không được, tôi không thích trẻ con, tự cậu gây họa thì tự cậu phải giải quyết chứ."
Đường Kiến Huy không phục: "Tôi cũng không thích trẻ con đâu, luôn cảm thấy chúng nó rất phiền phức. Nhưng mà, ngày đó tôi gặp được madam Lãnh, cô ấy có vẻ rất thích trẻ con. Hôm đó, lúc bọn tôi đi bộ cùng nhau trên hành lang ở khoa Nhi, cô ấy chợt dừng lại trải qua nhi khoa bộ, nàng liền dừng lại ở đằng kia một lúc. Tôi thấy vậy cũng đành phải nói bọn trẻ con rất đáng yêu, ha ha!"
Trình Viêm nghe anh ta lại lần nữa nhắc tới vị madam Lãnh kia, cũng không thèm để ý đến anh ta nữa. Ông dựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Kiến Huy thấy ông không nói nữa thì cũng lặng thinh, anh ya hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu lại lần nữa hiện ra dung nhan thanh tú mà lạnh lùng của madam Lãnh.
Tuy rằng Đường Kiến Huy đến công tác ở bệnh viện Phương Đông đã tám năm rồi, nhưng hôm đó là lần đầu tiên anh ta gặp được madam Lãnh.
Tuy rằng anh ta biết cục cảnh sát đặc nhiệm Tỉnh thường thường bởi vì bị thương mà được đưa bệnh viện này để chữa trị, nhưng mà đó giờ vẫn chưa chạm mặt được vị nữ cảnh sát họ Lãnh kia, mãi cho đến ngày đó lúc cắt chỉ, mới xem như lần đầu tiên chạm mặt.
Người ta nói madam Lãnh thiết diện vô tư, tuy rằng là một phụ nữ, nhưng lại cùng đồng đội mình phá được không ít vụ án mạng kinh hoàng. Dẫu vậy, Đường Kiến Huy cảm thấy cô ấy dù sao thì cũng là phụ nữ, giỏi giang cách mấy thì về sau cũng phải gả đi lấy chồng thôi.
Sau đó, anh ta lại nghĩ tới ngày đó lúc giờ nghỉ thì gặp được một người phụ nữ, người kia cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân. Chỉ là vào cái hôm anh ta gặp được ấy thì người ta cũng đang đi cùng một người đàn ông và một người phụ nữ khác, nhìn thấy dáng vẻ cô ấy ngày đó đến cùng hai người kia không có chút gì giống với người nhà bệnh nhân. Chắc lại là cảnh sát mà anh ta chưa gặp bao giờ.
Miên man suy nghĩ cũng không biết bao lâu, Đường Kiến Huy nặng nề mà chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì địa thế Hương Khu khó đi, cho nên xe buýt dọc đường cũng rung lắc theo, bởi vậy mà một đám người ngái ngủ trong xe cũng bất đắc dĩ bị gọi dậy.
Đường Kiến Huy ngủ được một lúc, tinh thần khá hơn nhiều, anh ta đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm giác nơi này rất quen thuộc.
Anh ta quay đầu hỏi người bên cạnh: "Lão Trình, chúng ta đang đến thôn Lý sao?"
Trình Viêm thấy Đường Kiến Huy trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên, liền nói: "Đúng vậy, chính là đi thôn Lý."
"Ai cha, vừa rồi mọi người hỏi anh, anh chết cũng không chịu nói, thì ra là đi về quê chúng ta!" Đường Kiến Huy nói.
"Ha ha! Này không phải tạo bất ngờ cho cậu sao? Cậu cũng rất nhiều năm không về đây rồi." Trình Viêm nhàn nhã trả lời.
Nói tới đây, Trình Viêm thấy sắc mặt Đường Kiến Huy trầm xuống.
Chỉ nghe anh ta nói lẩm bẩm: "Cũng phải, cái hồi tôi mới tốt nghiệp Đại học Y, có một hôm tôi nhận được tin báo nói ba tôi mắc bệnh nặng, sau đó tôi vì ông ấy bôn ba khắp nơi chạy chữa một năm, nhưng đến cuối cùng ông ấy vẫn rời bỏ tôi mà đi."
Trình Viêm duỗi tay vỗ vỗ bả vai Đường Kiến Huy, nói: "Bác trai qua đời nhiều năm, có một số việc chúng ta nên buông xuống rồi."
Đường Kiến Huy gật gật đầu, sau đó nói: "Lần này về lại quê nhà, tôi cũng không biết cảnh vật có còn như xưa hay không nữa..."
Trình Viêm thấy anh ta không hề suy nghĩ đến chuyện của ba nữa thì liền nói: "Trước kia tôi có đi tới nơi này một chuyến, đã cùng trưởng thôn thăm hỏi chút chuyện này kia, ông ấy sau đó đã đồng ý để chúng ta vào thôn để thăm khám lưu động cho trẻ con nơi đây."
Đường Kiến Huy trầm trồ: "Người dân nơi này vẫn chân chất giống nhau ha? Bọn họ thấy anh đến không có cảnh giác người lạ luôn à?"
Trình Viêm cười, đáp: "Bọn họ trên cơ bản cũng chưa tới thành phố bao giờ, cho nên vẫn là thành thành thật thật giống nhau. Nhưng cái hôm gặp được tôi, bọn họ vẫn rất vui lòng tiếp khách. Dẫu vậy, nơi này có một trường tiểu học, chờ lát nữa chúng ta đến đó xem thử đi."
Khi còn đang nói chuyện, xe buýt đã dừng ở một cái sân trống trải trong thôn. Các vị nhân viên y tế cũng từ trên xe bước xuống. Nhưng lúc tới nơi cũng đã qua thời gian cơm trưa, bọn họ liền từ ba lô lấy ra lương khô, mỗi người tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, ăn qua loa cho qua bữa.
Mọi người vừa ăn, vừa nhìn lịch trình trên tay mà sáng nay bọn họ được Trình Viêm phát cho. Trên trang giấy trắng, chỉ đơn giản fhi vài dòng về nội dung chính của hành trình công tác lần này.
Lần này chủ yếu là khám bệnh cho bọn trẻ con ở nơi này, sau đó mỗi người hướng dẫn người dân cách phòng bệnh, để đề cao các biện pháp tăng cường hệ miễn dịch cho bọn nhỏ, giúp cho chúng không dễ dàng bị nhiễm bệnh.
Tuy rằng Hương Khu cũng có bác sĩ, nhưng y thuật không thể so sánh với bác sĩ từ trong thành phố đến, dụng cụ y tế và thuốc men cũng đều không đủ. Bởi vậy lần này ngoại trừ khám bệnh cho dân làng, cũng là thời điểm quan sát có thể xây phòng khám ở đây hay không.
Đợi mọi người ăn no xong, tất cả liền đi đến trường tiểu học mới xây trong thôn. Lúc mọi người đến nơi, đã thấy dân làng tụ tập đông đủ ở đó rồi, chắc là mọi người nghe nói có khám bệnh miễn phí nên mới tranh thủ.
Thấy nhiều thôn dân như vậy, nhân viên y tế bệnh viện Phương Đông cũng không trì hoãn, cứ như vậy bắt đầu thăm khám cho bọn họ, cũng tiêm thuốc và kê đơn nữa. Cứ như thế, bên trong trường học lại vang lên âm thanh líu ríu nói chuyện, trong đó còn bao gồm tiếng thăm hỏi và dặn dò của bác sĩ đối mỗi một người bệnh.
Lần này tới khám thì trẻ con chiếm đa số, khó tránh một vài đứa trẻ sợ hãi ống tiêm, cho nên trong trường học cũng vang lên tiếng khóc than đau của lũ trẻ.
Bận rộn đến tận giờ cơm tối, mọi người mới hoàn thành hết thảy, sau khi thu dọn xong, thì được sắp xếp vào ở tạm trong nhà vài hộ dân gần đó. Cả đám người thành thị tạm thời trú lại trong những căn nhà lụp xụp nơi thôn dã.
Trình Viêm và Đường Kiến Huy vốn có quê quán ở nơi này, cho nên buổi tối bọn họ cũng tụ tập với các anh em cột chèo trong làng, tâm sự, trò chuyện với bọn họ về cuộc sống gần đây và chuyện hôn nhân gia đình.
Cứ như vậy, hoạt động chữa bệnh lưu động kéo dài đến ngày thứ hai, Trình Viêm từ trên giường bò xuống dưới, ông nhỏ giọng hỏi Đường Kiến Huy: "Cậu có muốn đi viếng thăm mộ ba cậu một chút không? Dù sao ngày mai chúng ta cũng đi rồi, đến thăm ba cậu chút đi, tôi đi với cậu nhé?"
Lúc này, Đổng Lâm ngồi ở bên cạnh bọn họ nghe thấy được, anh ta nói: "Bác sĩ Đường, dù sao cũng đã đến đây rồi, bọn tôi cùng cậu đi thăm viếng ba cậu nhé?"
Đường Kiến Huy nhìn Trình Viêm liếc mắt một cái, nói: "Thôi được rồi, vậy chúng ta đi."
Đổng Lâm thấy mặt Đường Kiến Huy lộ vẻ bi thương, anh ta cầm lấy mắt kính bên cạnh rồi đeo lên, khôi phục bộ dáng văn nhã, nói: "Bác sĩ Đường, ba của anh ở trên trời có linh thiêng biết được anh đến thăm khẳng định sẽ cảm thấy vui mừng lắm."
Đường Kiến Huy nhìn anh ta một cái, lên tiếng: "Ờ."
Bởi vì quan hệ giữa ba người khá tốt, cho nên cùng nhau đến viếng mộ ba của Đường Kiến Huy. Đường Kiến Huy đứng ở chỗ đó nhìn dung mạo tuổi trẻ của phụ thân trong lòng cảm thấy có chút đau đớn.
Cứ tự an ủi mình rằng thời gian rồi sẽ chữa lành được vết thương lòng thôi, anh ta rồi sẽ không còn nhớ, không còn đau nữa, trớ trêu thay, anh ta một chút cũng chưa từng quên đi.
Hai người bên cạnh biết anh ta đang tưởng nhớ cha mình thì cũng lẳng lặng, không ai nói với ai câu gì.
Mãi cho đến qua nửa giờ, Đường Kiến Huy mới đưa tay phải lên, lau lau nước mắt, nói với bọn họ: "Đi thôi."
Trình Viêm nhìn anh ta một cái, lo lắng hỏi: "Huy, cậu không sao đấy chứ?"
Đường Kiến Huy đôi mắt đỏ bừng còn rơm rớm lệ, đáp lại: "Ừm, tôi không sao, hai người đừng lo lắng."
Ngay sau đó, anh ta lộ ra tươi cười, thế nhưng nụ cười ấy nào có chút gì là vui vẻ, hoàn toàn đều là sự chua xót.
Đường Kiến Huy đi ở đằng trước, Đổng Lâm đi ở bên cạnh Trình Viêm, anh ta hỏi: "Bác sĩ Trình, Đường Kiến Huy rất thương ba của anh ấy phải không? Đã nhiều năm như vậy rồi, cảm xúc trong lòng anh ta vẫn còn rất mãnh liệt."
Trình Viêm nhàn nhạt nói: "Ừ, tình huống trong nhà Đường Kiến Huy có chút phức tạp, cậu ta từ nhỏ không biết mẹ mình là ai. Cha cậu ta gà trống nuôi con, một mình chăm sóc cho cậu ta đến khi trưởng thành. Cuộc sống của bọn họ cũng tương đối nghèo khó, nếu không phải Đường Kiến Huy nỗ lực phấn đấu, cậu ta cũng khó có được ngày hôm nay."
Đổng Lâm gật đầu nói: "Cũng phải, cuộc sống ở đây quả thực rất khó khăn và vất vả. Vậy còn anh thì sao? Anh không đến thăm ba mẹ mình à?"
Trình Viêm cười khổ nói: "Không gạt cậu, tôi từ nhỏ tới lớn sống ở cô nhi viện, tôi đã sớm không có cha mẹ. Ai, nhưng mà dù sao cũng qua lâu rồi. Tôi quen biết Đường Kiến Huy từ hồi còn cởi truồng tắm mưa, bọn tôi đều có xuất thân nghèo khổ. Cho nên, bác sĩ Đổng này, cậu cũng nên quý trọng đấy, dù sao ba mẹ cậu cũng ở thành thị, bản thân cậu cũng sống ở gần họ, tranh thủ lúc cả hai còn mạnh khỏe mà hiếu thuận với bọn họ đi nhé."
Ánh mắt thâm trầm của Đổng Lâm một tia chua xót, anh ta nói: "Kỳ thật, lũ trẻ thành thị chúng tôi không có hạnh phúc hơn các anh lắm đâu.Tuy rằng gia cảnh của tôi không tồi, nhưng cha mẹ tôi bận rộn nên vắng nhà suốt. Trên cơ bản, tôi được người giúp việc trong nhà nuôi lớn."
Trình Viêm cười nói: "Cái này gọi là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ha ha."