Chương 40: Hương bánh mì

Phòng họp vốn đang im ắng lại vì mọi người tìm được manh mối mà trở nên náo nhiệt hẳn lên, chỉ là nghĩ đến sự tàn nhẫn của tên hung thủ mà lại cảm thấy ớn lạnh, sởn gai ốc.

Lâm Hinh nói: "Chúng ta xem thử hộp trò chơi ghép hình này là đến từ nhà phân phối nào."

Mai Hoa tức khắc đem bao bì mang đến, thấy bên dưới có dòng chữ nho nhỏ: Công ty đồ chơi Thành Tùng.

Mai Hoa nói: "Chị Lâm, bộ trò chơi ghép hình này do công ty đồ chơi Thành Tùng phát hành."

Lâm Hinh "Ừ" một tiếng, sau đó lấy hai mảnh ghép lấy được từ thi thể thứ hai ra so sánh với mảnh ghép lấy được từ thi thể thứ nhất. Nàng đắn đo quan sát một lúc, chợt nhận thấy tuy có điểm khác biệt về nội dung hình ảnh, nhưng nhìn chất liệu và lớp màu phủ thì có điểm giống nhau. Lâm Hinh trầm ngâm nói: "Nếu quan sát màu sắc bên ngoài của các mảnh ghép này, quả thực rất giống với kiểu đồ chơi do công ty này phát hành. Chúng ta thử vận may xem sao, cứ bắt đầu từ chỗ công ty đồ chơi này vậy, xem thử có thể tìm được mảnh ghép giống hai mảnh sau này không. Nếu lại tìm được thì chứng minh suy đoán của chúng ta là đúng."

Mọi người sau khi nghe xong thì sôi nổi lọc ra mấy bộ trò chơi ghép hình cùng hãng, phát hiện tổng cộng có tám hộp. Mọi người không phí thì giờ nói nhảm, đồng loạt mở hết ra, sau đó bắt tay vào tìm kiếm hai mảnh trò chơi ghép hình kia.

Bởi vì có một chút đột phá, cho nên mọi người cũng đều đã quên mỏi mệt, tốc độ tìm cũng càng nhanh càng chuẩn xác hơn lúc ban đầu nhiều. Ít nhất thì bọn họ cũng lờ mờ tìm được hướng di.

Trong một góc, giọng của Dương Thông vang lên: "Tôi tìm được một mảnh rồi!"

Mọi người vọt tới chỗ anh ta, thấy anh lấy được một mảnh ghép giống y đúc với một trong hai mảnh tìm thấy trên người nạn nhân thứ hai. Lâm Hinh nhìn Lãnh Du liếc mắt một cái, nói: "Vậy chắc là hộp này rồi nhỉ."

Sau đó, mọi người bắt đầu chúi đầu vào xếp cho xong bức tranh 3000 mảnh ấy.

Ước chừng khoảng nửa tiếng trôi qua, trò chơi ghép hình rốt cuộc cũng hoàn thành, kia cũng là một bộ tranh phong cảnh, chỉ khác là lần này không phải cảnh thành thị về đêm, mà là tranh vẽ cảnh buổi hoàng hôn, mặt trời đang ngả về tây ở một bãi biển. Trên bãi biển, là các gia đình mang theo con cái đến dạo chơi, bọn họ ở trên bờ cát chơi đùa. Mà hai mảnh trò chơi ghép hình kia, một mảnh là đùi phải của một bé trai, mà mảnh còn lại là chân trái của bé gái bên cạnh cậu trai ấy.

Hai đứa trẻ trên mặt đều treo nụ cười tươi rói. Chỉ là, lúc gỡ bỏ hai mảnh ghép tang vật ra thì lại thành những đứa trẻ mất chân.

Vốn dĩ chỉ là một món đồ chơi trẻ con bình thường, vậy mà lại gắn liền với mạng người, càng nhìn lại càng thấy quỷ dị.

Tiểu Anh nhìn chằm chằm trò chơi ghép hình kia, lẩm bẩm: "Thật đáng sợ."

Lâm Hinh chậm rãi nói: "Kỳ thật, trò chơi ghép hình cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là động cơ sau lưng hung thủ và những chuyện xấu xa kế tiếp mà hắn làm. Chúng ta không biết sẽ còn có bao nhiêu đứa trẻ xấu số sẽ chịu khổ vì cái tên mặt người dạ súc sinh ấy nữa. Nhưng mà mãi cho đến hiện tại, ngoại trừ manh mối là trò chơi ghép hình ra, chúng ta lại chẳng còn gì có thể truy vết tiếp được."

Lãnh Du nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, thấy đã là rạng sáng 5 giờ rưỡi, cô nói với Lâm Hinh: "Madam Lâm, đã tờ mờ sáng rồi, mọi người ở đây đều chưa được nghỉ ngơi, hay là cho bọn họ về nhà ngủ bù chút đi. Sếp Trần, Trần Xung, vẫn còn ở chỗ đó thu thập thêm chứng cứ, nếu là có phát hiện cái gì mới, sếp ấy ắt sẽ thông báo cho chúng ta ngay."

Lâm Hinh thấy mấy người ở lại tăng ca mãi cũng không phải biện pháp, liền gật gật đầu, đáp: "Ừ, cứ vậy đi, mọi người mau trở về nhà nghỉ ngơi. Nếu có phát hiện gì mới, chúng ta cứ thông báo qua điện thoại."

Nghe được những lời này từ sếp, mọi người cũng lũ lượt kéo nhau về nhà, trong phòng họp chỉ còn lại Lãnh Du và Lâm Hinh.

Lãnh Du nhìn nhìn bốn phía trong phòng họp, liền nói: "Mấy bộ đồ chơi này tạm thời chúng ta cứ đặt ở đây đi, lát nữa nhắn với chú Giản không cần dọn vệ sinh phòng này, có lẽ chúng ta còn đóng quân ở đây lâu."

Lâm Hinh nói: "Ừ, tôi sẽ chuyển lời cho chú ấy. Còn cô? Không về nhà sao?"

Dứt lời, Lâm Hinh đứng dậy, nghiêng đầu nhìn Lãnh Du.

Lãnh Du tiến lên một bước, đi tới bên cạnh nàng, đáp: "Trời sáng trưng rồi, hồi nãy tôi còn tính đi chạy bộ, nhưng hiện tại cũng trễ giờ mất rồi. Hay là chúng ta đi ăn sáng luôn đi?"

Lâm Hinh hỏi: "Mới sáng ra vậy thì có cửa hàng nào mở cửa rồi chưa?"

Lãnh Du câu môi trả lời: "Cô cứ theo tôi đi rồi biết."

Lâm Hinh thấy dù sao trở về chắc cũng ngủ không được, hơn nữa bụng cũng có chút đói, thế nên nàng rất nhanh đã đồng ý: "Cũng được."

Thời tiết tháng mười đã bắt đầu chuyển lạnh, hai người khoác áo khoác, sóng vai đi ra ngoài. Lãnh Du dắt theo Lâm Hinh rẽ trái rồi lại rẽ phải, đi tới một tiệm bánh mì.

Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trầm trồ một cái, hỏi: "Thì ra ở đây lại có một tiệm bánh mì như vậy sao?"

Lãnh Du hơi chút cúi đầu nhìn không chớp mặt góc nghiêng của nàng, cười đáp: "Bình thường tôi chạy bộ vòng quanh khu này, may mắn phát hiện được sự tồn tại của nó."

Lâm Hinh "Quao" một tiếng, tiếp lời: "Tôi đây về sau cũng tới chỗ này chạy bộ, chạy xong rồi còn có thể mua một ít bánh mì nóng hổi mới ra lò thơm phưng phức để ăn sáng."

Lãnh Du không đáp lại, đẩy cửa đi vào, Lâm Hinh cũng theo sau. Cánh cửa vừa mở ra, tinh thần của Lâm Hinh đã như muốn rung lên, hương thơm ngào ngạt của bánh mì ập vào khoang mũi, hòa quyện với mùi bơ sữa béo ngậy, vừa cuốn hút lại vừa có vẻ ngon miệng.

Hơn nữa, không khí bên trong tiệm không giống không khí lạnh lẽo bên ngoài, nàng cảm giác toàn thân mình ấm áp, lại được đắm chìm trong mùi ngây ngất của những mẻ bánh mới ra lò, Lâm Hinh tạm thời quên mất tâm tình buồn bực vì mấy ngày nay vẫn chưa phá được án.

Nàng nói khẽ với Lãnh Du, giọng có chút hờn mác: "Sao cô lại không nói cho tôi biết về thiên đường này sớm hơn vậy chứ?"

Lãnh Du đồng dạng nói khẽ với nàng: "Bởi vì cô đâu có hỏi. Dù sao, hiện tại đã cho cô biết rồi, cũng không phải quá muộn, nhỉ?"

Lâm Hinh liếc cô đến trắng cả mắt, thở dài: "Sao mà cái gì cô cũng biết nhiều hơn tôi vậy chứ?"

Lãnh Du có vẻ tự mãn: "Chắc bởi vì tôi thông minh hơn cô."

Lâm Hinh nhẹ nhàng đẩy cô một cái, trách mắng: "Tự luyến!"

Lãnh Du cười một chút, nói: "Được rồi, cô xem mấy món được trưng bày đằng kia, coi có món cô thích ăn hay không."

Lâm Hinh theo ánh mắt Lãnh Du, thấy một thợ làm bánh mang thức ăn bày ra trong khay, mùi hương ngây ngất lập tức gợi lên cảm giác thèm ăn trong nàng, nàng lập tức chạy đến chỗ đó.

Lãnh Du đã thưởng thức qua hương vị bánh ở đây rồi, lúc này cũng chưa đặc biệt muốn ăn. Cô đi theo phía sau Lâm Hinh, cùng nàng chọn món.

Lâm Hinh chà xát tay, nói: "Hay quá vừa kịp lúc, bánh bây giờ mới gọi là ngon nhất nè, nóng hổi vừa thổi vừa ăn."

Sau đó, nàng nhìn thêm mấy thứ muốn ăn, báo với nhân viên đứng quầy sau đó liền đi tới trước quầy tính tiền thanh toán.

Đợi trả tiền xong, nàng thấy Lãnh Du một cái cũng chưa mua, liền hỏi: "Ủa sao cô chưa mua gì vậy?"

Lãnh Du nhàn nhạt đáp: "Tôi chưa có đói bụng, lát nữa về tôi nấu cháo, húp một chút là được rồi."

Lâm Hinh nhìn nhìn mấy túi bánh mì của mình, sau đó ngẩng đầu nói với cô: "Bên kia có công viên, chúng ta ra đó ngồi chút đi, coi như cô chờ tôi ăn cũng được."

Lãnh Du gật gật đầu, nói: "Được."

Hai người cùng nhau đi tới công viên gần cục cảnh sát, thấy chỗ đó có một nhóm các cô bác lớn tuổi đang tập dưỡng sinh và Thái cực quyền. Các nàng chọn một chỗ ghế sạch sẽ, mát mẻ rồi cùng nhau ngồi.

Lâm Hinh từ trong túi lấy ra một cái bánh mì, đưa cho Lãnh Du, nói: "Ăn một cái đi? Chẳng lẽ cô muốn ngồi nhìn miệng tôi ăn thật à?"

Lãnh Du cười cười, nhận lấy bánh từ trong tay người kia, nói: "Cảm ơn."

Sau đó, hai người cũng không nói chuyện nữa, bộ dáng nhàn nhã, một bên nhìn mấy cô bác tập thể dục, một bên gặm bữa sáng.

Lâm Hinh nhìn đến xuất thần, đột nhiên chép miệng: "Về sau lúc tôi về hưu rồi á, tôi cũng sẽ đi đánh Thái cực quyền như các cô bác ấy, xem họ có thoải mái không chưa kìa."

Lãnh Du quay đầu lẳng lặng mà nhìn nàng, cũng không nói lời nào.

Lâm Hinh thấy đối phương không tiếp lời, liền quay đầu nhìn qua, thấy đôi mắt đen lay lắng và sáng như sao của người nọ cứ nhìn mình không thôi, bên trong không có chút gợn sóng nào Lâm Hinh bị nhìn cũng cảm thấy rất là thoải mái, cũng không cảm giác lạnh lẽo hay khó chịu nào.

"Làm sao vậy? Tôi nói sai rồi sao?" Lâm Hinh hỏi.

"Không có gì. Chỉ là tôi đang suy nghĩ, tới lúc cô về hưu rồi thì công viên này có bị giải tỏa rồi hay chưa thôi." Lãnh Du nhàn nhạt nói.

"Nếu không còn công viên này thì chúng ta tìm công viên khác chứ có gì đâu." Lâm Hinh thản nhiên.

Lãnh Du nhướng mày hỏi: "Chúng ta?"

Lâm Hinh gật đầu nói: "Đúng vậy, thì chúng ta!"

Nàng cũng không cảm thấy những lời này có cái gì không đúng.

Lãnh Du lẩm bẩm gì đó, rũ mắt không nói chuyện nữa, dường như đang suy nghĩ gì đó lung lắm.

Lâm Hinh thấy cái hũ nút này lại không biết đang suy nghĩ cái gì, cứ im lặng hồi lâu không lên tiếng.

Hai người trầm mặc mấy phút đồng hồ, Lâm Hinh đột nhiên nhớ tới bó hoa hồng đỏ kia, nghĩ đến ngày đó một đóa hồng kiêu sa ngạo nghễ được đặt ở bàn làm việc của Lãnh Du làm nàng chướng mắt biết chừng nào.

Nàng vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc là tên đàn ông khùng nào lại tặng hoa cho mụ điên này vậy nhỉ?

Vì thế, nàng làm bộ lơ đãng hỏi: "Lãnh... Lãnh Du, sao hôm bữa cô đem vứt bó hoa hồng kia vậy?"

Lãnh Du nghe nàng hỏi chuyện này, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nàng, đáp: "Bởi vì tôi không thích, cho nên đem vứt luôn."

Lâm Hinh "À" một tiếng, lại hỏi: "Vậy tại sao cô lại không thích thế?"

Lãnh Du câu môi, hỏi ngược lại: "Sao cô quan tâm bó hoa đó quá vậy? Tôi nhớ rõ cô hỏi tôi mấy lần rồi á."

Lâm Hinh mắc cỡ: "Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, cô không nói thì cũng không sao."

Lãnh Du thấy trong giọng nàng nói có chút bực mình, cúi đầu cười nhạt một chút, mới chịu nhượng bộ: "Bởi vì người tặng hoa cho tôi không phải là người tôi thích, nên tôi vứt đi vậy."

Lâm Hinh hỏi: "Thế ai tặng cho cô? Không phải người yêu của cô à?"

Lãnh Du nghe nàng nói như vậy, trong đầu liền nhớ tới hai tháng trước bọn họ chơi Truth or Dare, khi đó Lâm Hinh hỏi cô có phải đang crush ai đó hay không, mà chính mình đáp có.

Vì thế, Lãnh Du nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: "Không phải... Người tôi thích không biết tôi thích người ta."

Lâm Hinh kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Người ta không biết cô thích người ta hả? Vậy sao cô không nói cho người ta biết đi? Điều kiện của cô tốt vậy, không chịu thích cô thì chắc mắt bị mù."

Lãnh Du nghe nàng nói tới đây, trong lòng dâng lên một trận chua xót.

Cho dù mình có tài giỏi đến đâu, ưu tú đến nhường nào, chỉ cần người kia không nhìn đến mình, thì cũng có ý nghĩa gì đâu.

Lãnh Du nghĩ đến đây, quay đầu hỏi: "Cô cảm thấy tôi rất ưu tú sao?"

Lâm Hinh gật gật đầu, nhìn chằm chằm dung nhan người phụ nữ, cười nói: "Không những ưu tú, ngoại hình cũng là một bản thiết kế vĩ đại, là tinh hoa hội tụ!"

Đáy mắt Lãnh Du xuất hiện một tia phấn khích, nhưng rất nhanh cô đã giấu đi, lại nói: "Cho dù vậy, người ta không nhìn đến tôi, vậy thì cũng như không. Không nói tôi nữa, vậy còn cô? Cô có thích ai chưa?"

Lâm Hinh nghe cô hỏi, liền nói: "Không có. Nhưng mà hôm kia mẹ tôi gọi tôi về nhà một chuyến, sắp xếp đi xem mắt."

Lãnh Du nghe nàng nói như vậy, trong lòng căng thẳng, hỏi: "Xem mắt? Vậy cô có đi hay không?"

Lâm Hinh nói: "Không đi. Bà ấy muốn tôi đi gặp cậu nhóc hồi trước sống gần nhà chúng ta ấy, tên Tiểu Hoành. Cô còn nhớ Tiểu Hoành không? Chính là cái cậu muốn cùng tôi chơi trò chơi ghép hình, sau đó bị cô dọa chạy mất ấy?"

Nói tới đây, Lâm Hinh bật cười, tiếp tục nói: "Cô có biết không? Khi đó cô hung dữ cực kì, mắt lạnh toát mà nhìn người ta, người ngoài không biết còn tưởng rằng cô muốn ăn thịt người ta nữa á."

Lãnh Du nghe nàng đề cập đoạn chuyện cũ này, nhớ tới khi đó chính mình đối Lâm Hinh đã có cảm xúc muốn chiếm hữu mơ hồ, nhưng mãi cho đến khi lên cấp ba, cô mới biết được bản thân mình đã quá đắm chìm vào người kia.

Lãnh Du thật cẩn thận mà đáp: "Thì ra là cậu ta, vậy... Cô muốn thử xem không?"

Lâm Hinh nói: "Không muốn, tôi có thích cậu ta đâu. Sau lại mẹ tôi còn nói, nếu như tôi... tôi..."

Nói tới đây, Lâm Hinh ậm ừ vài cái, rốt cuộc vẫn chưa dám nói ra.

Lãnh Du tò mò hỏi: "Nếu như cô cái gì?"

Lâm Hinh dừng một chút, làm bộ xếp xếp mấy túi giấy gói bánh mì, sau đó đứng lên, nói với cô: "Cô ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta quay về đi, tôi phải về ngủ một lát."

Dứt lời, xoay người liền đi rồi. Lãnh Du khó hiểu mà nhìn nàng, cũng đứng dậy đi theo, hai người chốc lát đã về tới cục cảnh sát.

Dọc đường đi, Lâm Hinh không nói chuyện, nàng đột nhiên cảm giác Lãnh Du bên cạnh mình sao tự nhiên giống bếp lò quá, rõ ràng trời lạnh như vậy, vậy mà nàng lại cảm thấy có hơi nóng nhỉ.

Cùng lúc đó, nàng nghĩ tới lời hôm trước mẹ đã nói...

Nếu không phải con xem con bé không vừa mắt, mẹ đã sớm kêu ba con qua nhà con bé xin cưới cho con luôn rồi.