Lãnh Du và Lâm Hinh ở phòng giải phẫu nhìn thấy trên hai thi thể có một vết sẹo giống nhau. Ở trên đùi của thi thể xuất hiện một chữ "H" rất nhỏ, miệng vết thương cũng không phải sâu lắm, nhưng rõ ràng là bị vũ khí sắc bén vẽ ra.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngoại trừ không hiểu tại sao, trong lòng cũng toát lên đủ loại băn khoăn. Chữ "H" này rốt cuộc có phải là chữ "H" trong tiếng Anh không? Hay là hung thủ chỉ tùy tiện lưu lại một cái ký hiệu?
Vì cái gì mà hung thủ lại trắng trợn tạo ra một vết sẹo như vậy?
Hung thủ rốt cuộc muốn nói cái gì đây?
Động cơ gây án của hung thủ là do đâu?
Vết sẹo như vậy bên của pháp y cũng không đưa ra được suy đoán nào, cho nên Lãnh Du và Lâm Hinh sau khi nghe hết thảy kết quả giải phẫu thì liền ra khỏi phòng.
Lâm Hinh nhìn Lãnh Du một cái, chỉ thấy cô ấy đang nhíu chặt mày, liền hỏi "Cô muốn ở lại đây hay là về nhà trước?"
Lãnh Du im lặng mấy giây, nói "Trở về đi."
Lâm Hinh "Ừ." một tiếng.
Lãnh Du vừa đi vừa tự hỏi, cô không rõ chữ H kia rốt cuộc là cái gì, cảm thấy giống như là một manh mối rất quan trọng nhưng lại không có đầu mối nào. Cô rất muốn tìm hiểu cuộc sống sinh hoạt trước đây của Chu Liên Anh, muốn biết toàn bộ quá khứ của ông ấy, muốn biết ông ấy đã làm những chuyện gì, có phải hay không có những bí mật rất sâu mà không ai nhìn thấy. Đúng, chính là những bí mật mà Chu Liên Anh đã che giấu, những bí mật mà không một ai hay biết kia.
Lâm Hinh thấy Lãnh Du đi đến xe của cô, trong lòng nàng đột nhiên có một cổ xúc động, nàng hỏi "Hay là để tôi đưa cô về?"
Lãnh Du dừng bước chân, hỏi "Cái gì?"
Lâm Hinh không đáp, đi qua kéo cổ tay cô đến trước xe của nàng, sau đó mở cửa xe, đem Lãnh Du nhét vào ghế phụ. Lãnh Du kinh ngạc mà nhìn Lâm Hinh ngồi vào ghế lái ở bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị Lâm Hinh cướp lời trước.
"Dù sao thì bây giờ tôi cũng rất rảnh rỗi, chở cô về nhà cũng vừa tiện. Ngày mai cô cũng phải lên văn phòng, xe cứ để lại đây đi."
Miệng lưỡi vô cùng trơn tru.
Lãnh Du sau khi nghe xong thì trong lòng có chút ngọt ngào, cô phát hiện Lâm Hinh từ sau vụ án kia thì thái độ đối với mình có chút bất đồng. Nàng đối với cô tựa hồ ôn nhh hơn lúc trước rất nhiều. Cô kéo dây an toàn, nói "Cảnh sát Lâm, cảm ơn cô."
Lâm Hinh đáp "Không cần khách sáo."
Vừa lái xe, Lâm Hinh vừa nói "Vụ án này của cô hình như rất khó để giải quyết."
Lãnh Du cũng cảm thấy như vậy.
"Ừ. Hiện tại vẫn chưa biết động cơ gây án là gì, rất khó để tìm ra hung thủ."
Lâm Hinh trêu chọc nói "Cảnh sát Lãnh, cô đừng nói vụ án này đã làm khó cô rồi nha?"
Lãnh Du nói "Tôi không có thông minh như cô nghĩ đâu."
Lâm Hinh "Hừ." một tiếng "Người thông minh là người luôn nói bản thân không đủ thông minh."
Lãnh Du không trả lời, cô không cho rằng chính mình thông minh, có rất nhiều thời điểm việc phá án phải dựa vào tinh thần đồng đội. Nếu cô không có những người thuộc cấp của mình thì cô cũng không có khả năng để phá được vụ án.
"Đúng rồi, vừa rồi pháp y nói Chu Liên Anh là vì mất máu quá nhiều mà chết. Vết thương trí mạng cũng không phải là vết thương đâm vào tim." Lâm Hinh nói.
"Ừ, tôi cũng thật khϊếp sợ. Không ai lại nghĩ đến trái tim của Chu Liên Anh lại nằm ở bên phải, đây là một sự việc rất hi hữu, xác suất vô cùng nhỏ. Xem ra hung thủ cũng không biết điều này, bởi vì hắn đã đâm vào ngực trái của Chu Liên Anh rất nhiều nhát. Nếu như Chu Liên Anh có trái tim bên trái không cần tốn sức đâm nhiều nhát như vậy, chỉ cần một nhát thôi đã đủ lấy mạng ông ta." Lãnh Du đáp lại.
Cô ngừng một chút, sau đó lại nói "Bất quá từ điểm này chúng ta có thể biết được, có lẽ hung thủ ngày thường có từng tiếp xúc với Chu Liên Anh, nhưng cũng không thân thiết bao nhiêu, cho nên không biết chuyện ông ta có trái tim nằm bên phải."
"Thủ pháp gϊếŧ người của hung thủ này thật tàn nhẫn. Tôi cảm thấy ở phía Chu Liên Anh chắc có uẩn khúc gì đó, ông ta thực sự sẽ đắc tội với người khác sao? Đã lớn tuổi rồi, ông ta đã làm gì khiến cho người ta có thể ra tay tàng độc với mình như vậy nhỉ?" Lâm Hinh nói.
"Kỳ quái chính là hung thủ cũng ra tay nặng nề đối với vợ của ông ta. Vợ của Chu Liên Anh cũng không phải là người trong giới giải trí. Thật không rõ hai vợ chồng này lúc sinh thời đã làm ra chuyện gì mà gây thù lớn hận sâu với hung thủ đến thế." Lãnh Du nói.
"Hơn nữa hung thủ nhân lúc vợ của Chu Liên Anh còn chưa tắt thở đã dùng hơn ba mươi nhát dao phá hủy toàn bộ khuôn mặt của bà ấy. Nghĩ đến chuyện đó thì tôi cũng rợn hết cả gai óc." Lâm Hinh nói.
Hai người chết kia trước khi chết đã phải thống khổ, đau đớn đến nhường nào chắc chỉ có bọn họ mới biết được, những người khác nhìn vào thực sự không dám tưởng tượng đến.
"Căn cứ vào báo cáo pháp y cung cấp, hai người chết tử vong vào khoảng mười đến mười hai giờ tối, vào thời điểm này thì người trong đoàn phim đều nói không có ra ngoài. Đáng tiếc là máy quay an ninh đã bị người khác nhúng tay vào, điều chỉnh hướng quay nên căn bản không quay được hướng ở trước cửa phòng Chu Liên Anh. Tiêu Trình và Hoàng Lâm đã xem qua các máy quay theo dõi khác cũng không phát hiện được nhân vật khả nghi nào." Lãnh Du nhíu mày nói.
Lâm Hinh gật gật đầu "Ừ, hung thủ đã làm mọi thứ rất chỉn chu, không hề lộ sơ hở nào."
Lãnh Du nói "Hung thủ còn rất lớn gan, cố tình để lại ký hiệu khả nghi, chỉ là không biết hắn đang muốn truyền đạt cái gì."
Bất tri bất giác Lâm Hinh đã chạy xe đến dưới lầu chung cư của Lãnh Du. Nàng dừng xe, nhìn Lãnh Du, nói "Nhìn bộ dáng của cô chắc là chút nữa cũng không muốn nghỉ ngơi?"
Lãnh Du chỉ nhàn nhạt "Ừm." một tiếng, sau đó liền muốn mở cửa xuống xe.
Lâm Hinh ma xui quỷ khiến bắt lấy cổ tay cô, nói "Từ từ đã."
Lãnh Du nhìn tay của mình bị nàng bắt lấy, ngước mắt nhìn nàng. Lâm Hinh chạm phải ánh mắt thâm thúy của cô thì liền buông tay.
"Điều tra thì điều tra, phải chăm sóc tốt bản thân đó." Lâm Hinh giống như không thèm để ý mà nói.
Lãnh Du nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, hỏi "Cảnh sát Lâm, mới vừa rồi cô lôi kéo tôi đi ăn cơm tối, lại tự nguyện đưa tôi về nhà, hiện tại còn dặn dò tôi chăm sóc tốt bản thân. Cô đây là đang quan tâm tôi sao?"
Lâm Hinh bị cô nhìn thấu cũng không có ngượng ngùng, ngược lại còn thản nhiên nói "Đúng vậy, chúng ta từ nhỏ đã quen biết. Hơn nữa cô còn nhỏ hơn tôi mấy tháng, lại còn từng là hàng xóm ở đối diện. Tôi cảm thấy cần phải thay mặt bác gái quan tâm cô cho tốt."
Lãnh Du nhàn nhạt nói "Tôi không phải là trẻ con."
Lâm Hinh lại nói "Trẻ con đói bụng còn biết đến tìm cha mẹ đòi ăn cơm, mệt nhọc còn biết phải nghỉ ngơi. Những chuyện trẻ con còn biết làm, người lớn như cô còn không làm được nữa kìa."
Lãnh Du sau khi nghe xong, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Hinh, không chút biểu tình, cũng không biết là cô đang vui hay giận. Lâm Hinh thấy cô như thế, lời còn đang muốn nói bỗng nghẹn, nàng đành nố "Thôi bỏ đi. Coi như tôi chưa nói gì. Ngủ ngon."
Lãnh Du như cũ vẫn không lên tiếng, nhưng cũng không vội xuống xe, chỉ lẳng lặng ngồi đó mà nhìn nàng, sau đó hai mắt lại chăm chăm nhìn cổ tay mới bị nàng kéo lại.
Cô nghe được trong giọng nói của Lâm Hinh là sự quan tâm. Cả một ngày mệt mỏi, giờ phút này Lâm Hinh nói những lời kia khiến cho tâm tình của cô dịu lại không ít.
Vụ án kia đúng là làm cho cô mệt tâm mỏi trí, nhưng những lời nói của Lâm Hinh lại là liều thuốc giúp cô phần nào cảm thấy thoải mái. Vì thế, cô ngước mắt nói đối Lâm Hinh.
"Những điều cô nói tôi đều biết. Tôi sẽ không tự hành xác mình đâu."
Dứt lời cô còn nở một nụ cười với nàng.
Lâm Hinh lại một lần nữa nhìn thấy cô tươi cười, trong lòng ngẩn ra, tim đập cũng nhanh hơn. Nàng lại bị Lãnh Du mê hoặc hay sao? Cái cảm giác này có chút kỳ quái.
Lãnh Du sau khi nhìn Lâm Hinh lái xe đi thì cũng vào căn hộ. Cô buông túi công văn trên tay xuống, lấy quần áo rồi đi tắm rửa.
Sau khi cô từ phòng tắm bước ra, nhìn đồng hồ trên điện thoại thì cũng đã mười một giờ tối. Cô lấy tư liệu trong túi công văn ra, ngồi ở mép giường chậm rãi đọc.
Chu Liên Anh quay tổng cộng mười sáu bộ phim điện ảnh, những bộ phim trước kia chủ yếu thuộc về mấy loại phim thị trường, hơn nữa khi đó vẫn chưa có ý định quay phim hướng đến giải thưởng. Cô tùy ý nhìn tóm tắt của mấy bộ phim đó, phần lớn đều là phim về tình yêu, nam nữ chính cũng toàn là mỹ nam mỹ nữ. Nhưng những diễn viên đó sau này có nổi tiếng hay không thì cô không biết.
Năm Chu Liên Anh ba mươi tuổi thì quay bộ phim điện ảnh đầu tiên, mãi cho đến khi ông ấy đầu bốn mươi thì mới dựa vào một bộ phim là "Ánh rạng đông" lăng xê thành công nam nữ diễn viên chính. Tuy rằng bản thân bộ phim không đoạt giải thưởng, nhưng lại giúp cho nam nữ chính đạt giải.
Sau đó cô lật đến những bộ phim sau này của Chu Liên Anh, phát hiện đề tài ngày càng độc đáo, hơn nữa mỗi câu chuyện đều có lớp có lang, sẽ dẫn dắt người xem có những suy ngẫm sâu xa. Tuy rằng đề tài chưa chắc hấp dẫn người xem, nhưng lại là những bộ phim giúp cho mọi tầng lớp có thể tiếp thu được tinh túy của xã hội. Quả nhiên không hổ danh Chu Liên Anh, ông ta có một lối tư duy nghệ thuật vô cùng xuất chúng, chẳng trách ở trong giới điện ảnh ông lại có một địa vị tốt như vậy.
Lãnh Du ngồi ở trên giường đọc thông tin về Chu Liên Anh, không khỏi có chút mệt mỏi. Cô buông tư liệu xuống, cầm lấy di động muốn đặt chuông báo thức thì nhận được một tin nhắn của Lâm Hinh.
Lâm Hinh: Cô có Weibo không?
Lãnh Du: Có.
Lâm Hinh: Trên đấy có rất nhiều tin hành lang của giới giải trí.
Lãnh Du nhíu nhíu mày, đã rất lâu rồi cô không mở Weibo. Lúc trước vào thời điểm Weibo thịnh hành, cô cũng không định đăng ký, nhưng vì Lâm Hinh đăng ký nên cô cũng tạo một tài khoản. Nhưng cũng chưa có đăng tải bất cứ thứ gì. Giờ phút này, sau khi cô thấy tin nhắn của Lâm Hinh thì lại lần nữa mở Weibo sớm đã mọc rêu xanh của mình.
Lãnh Du nằm ở trên giường, tùy ý gõ ba chữ Chu Liên Anh thì đã xuất hiện một loạt tin tức về việc hai vợ chồng họ chết, thì ra chỉ trong một ngày ngắn ngủi tin tức đã bùng nổ đến như vậy. Cộng đồng mạng vì cái chết của ông ấy cảm thấy tiếc thương, đồng thời cũng lên án mạnh mẽ sự tàn nhẫn của hung thủ.
Lãnh Du không ngừng lướt Weibo, ngay cả chuyện cũ từ nhiều năm trước cũng bị cô tìm thấy. Bình thường cô không xem tin tức giải trí, chỉ vì vụ án này mà khiến bản thân tự tìm hiểu rất nhiều. Cũng không biết xem bao lâu, cảm thấy mí mắt ngày càng nặng. Đột nhiên, cô thấy một tài khoản đăng tải từ mấy năm trước một bài post "Mười hai năm trước, đạo diễn Chu Liên Anh đã thay đổi nữ chính của bộ phim <
>".
Thấy thế, cô liền lướt xuống xem phần bình luận của bài post này.
Cư dân mạng A: Thay đổi nữ chính? Không có đâu. Tôi chưa từng nghe qua.
Cư dân mạng B: Tôi cũng chưa nghe qua. Từ trước đến nay đều bảo Tô Cầm là nữ chính mà.
Cư dân mạng C: Nằm mơ mới có vụ đổi nữ chính. Bộ phim này từ đầu đến cuối nữ thần Tô Cầm của tôi được đo ni đóng giày cơ mà.
Cư dân mạng D: Đúng rồi, đúng rồi. Tôi yêu Tô Cầm.
Cư dân mạng E: Giống như trên.
Lãnh Du xem bình luận một hồi thì thấy cư dân mạng đều nhất trí cho rằng bộ phim <> này chưa từng đổi nữ chính. Cô cảm thấy có chút hoài nghi về mức độ đáng tin của bài post.
Nhưng nếu Chu Liên Anh thực sự đổi nữ chính thì sao? Đó là do vấn đề gì?
Nếu như không đổi thì tại sao cư dân mạng đó là đột nhiên gợi lên vấn đề này?
Lãnh Du đối với giải trí hoàn toàn không hiểu biết, cho nên đối với thái độ cư dân mạng, cô chỉ có thể tự hỏi dưới góc độ của chính mình.
Việc đổi nữ chính này có liên quan gì đến vụ án lần này không?
Hay là việc đổi nữ chính trong khi đóng phim là chuyện bình thường?
Mình có nên đi theo manh mối này mà điều tra sâu hơn không nhỉ?